Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 184

Hoắc lục thúc có chút buồn bực, tiểu nha đầu này của Tiêu gia thần bí kỳ quái, lại thích chạy đến nha môn chỗ ông ấy, cũng không biết cái tính tình này là phúc hay là họa.

Điều khiến ông ấy yên tâm được một chút chính là, hài tử này có chút nghĩa khí giang hồ, đối với Phạm Lại Tử và Ngô Tam, bộ dáng ghét ác như thù kia căn bản không thể che giấu được, tâm địa cũng không tồi!

Chỉ là, có lẽ không hợp với người Tiêu gia lắm…

Vốn dĩ ông ấy không thích phong cách kia của Tiêu gia, nhưng bây giờ lại bắt đầu thấy hơi tò mò…

Tiêu Trấn Quan luôn cư xử đúng quy củ, sĩ diện, người cũng lạnh như băng không thích nói không thích cười, lại gặp phải một nữ nhi như vậy, đương nhiên sẽ sầu đến không ngủ nổi!

Ông ấy rất muốn nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ kia của Tiêu Trấn Quan, tức giận đến nổi điên nhưng lại không thể ra tay đánh người!

Hoắc Tuân nghĩ tới đây không khỏi bật cười, vẫn là hài tử nhà mình thành thật ngoan ngoãn lại có quy củ, khiến ông ấy bớt lo rất nhiều!

Mà Tiêu Vân Chước không bớt lo sau khi về nhà, lập tức đưa tâm kinh qua cho nhị ca.

Tiêu Văn Việt cũng chuẩn bị ngân phiếu một trăm lượng đưa qua, dáng vẻ trả tiền cũng rất miễn cưỡng.

Tiêu Vân Chước vui vẻ rời đi, dáng vẻ cầm ngân phiếu giống như nhặt được chí bảo, lòng đầy phấn chấn.

Sau khi nàng đi rồi, Tiêu Văn Việt nhàm chán mở tâm kinh ra xem.

Chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt đã lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sau khi Tiêu Vân Chước trở về, mẫu thân không hài lòng với nàng, ở trước mặt hắn cũng nói bằng giọng chán ghét đến cực điểm, hầu hết đều là nàng không biết tốt xấu không lên được mặt bàn, ngoại trừ khuôn mặt có thể nhìn ra thì không có điểm gì có thể khen ngợi.

Nhiều năm qua, yêu cầu của mẫu thân đối với Khương Nguyên rất cao, cầm kỳ thi họa đều là bắt buộc. Bà ta thưởng thức những nữ tử tài hoa, ngày thường khi gặp các quý phụ nhân khác cũng ít khi đàm luận chuyện gia sự mà chỉ thích nói về những thứ mà các cô nương yêu thích, chẳng hạn như văn nhân nào ở kinh thành giỏi làm thơ, trong kinh mới trồng được loại hoa nào nổi tiếng, hay là gần đây mình dùng loại huân hương nào…

Nghe nói năm đó tổ phụ là nhìn trúng vẻ hồn nhiên ngây thơ mà lại tài hoa này của mẫu thân nên mới nhất quyết muốn cưới bà ta về làm con dâu mình.

Mà tính cách của bà ta từ ngày ấy đến nay vẫn không hề thay đổi.

Những người như mẫu thân coi thường nhất chính là những “dã nhân” một chữ cũng không biết, hoặc là những người cổ hủ cố chấp, người trước giống như Tiêu Vân Chước, người sau giống như tổ mẫu.

Nhưng nữ nhi vô dụng trong mắt mẫu thân lại viết chữ rất đẹp.

Bản tâm kinh này không phải một cuốn kinh văn bình thường, số lượng chữ rất nhiều, ước chừng phải đến trăm trang. Nét chữ trong bản tâm kinh này rất tao nhã, không hề lộ vẻ sắc bén, như tùng phong thủy nguyệt, tiên lộ minh châu, nhìn rất xuất sắc, khiến người vừa thấy liền không thể rời mắt được, trong lòng tràn ngập bình yên.

Người có chữ viết thế này, rất khó lường.

Hắn…căn bản không thể so sánh được.

Vừa vặn trên bàn đang có bài tập mà phụ thân bắt hắn phải học.

So sánh hai nét chữ, lại thực sự cảm thấy chữ viết trước kia của mình quá thô tục quá bén nhọn, khó mà nhìn nổi.

Tiêu Văn Việt lặng lẽ đem sách vở của mình ném đi chỗ khác.

Trong mơ hồ, hắn lại bị chính muội muội của mình đè ép, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác xấu hổ…

Mấy năm nay không so được với đại ca thì cũng thôi đi, người đó vốn là ông cụ non, chỉ biết vùi đầu vào học không ngừng tiến bộ, còn bây giờ lại không thể so được với muội muội, quả thật cũng không dám ngẩng cao đầu…

Tiêu Văn Việt thở hắt ra, nhìn một lúc rồi cất bản tâm kinh đi.

Chính lúc này, các quản sự bên ngoài đang bận rộn thu dọn đồ đạc, phát ra những tiếng ồn ào.

Tiêu Văn Việt gọi người đến hỏi thì mới biết được phụ nhân đột nhiên thay đổi quy cách, muốn xử lý hết những đồ đạc dư thừa trong nhà, có ý định truyền tin tức gia tộc lụi bại ra ngoài.

Mà mấy thứ xa hoa nhất trong viện của hắn đều do mẫu thân tỉ mỉ sắp xếp, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã chuyển không ít thứ ra ngoài.

Hắn quan sát với vẻ mặt vô cảm, cũng không ngăn cản.

Đương nhiên, hắn cũng biết, ngăn cản cũng vô dụng.

Mỗi một cái cây một ngọn cỏ trong nhà này không hề có quan hệ với hắn, phụ mẫu cho hắn hết thảy, cũng khống chế hắn hết thảy, hắn đã hiểu đạo lý này từ lâu.

“Vốn định thu dọn đồ ở chỗ tam thiếu gia bên kia trước, chỉ là bây giờ tam thiếu gia đang nổi cơn thịnh nổ, không có cách nào nên tiểu nhân mới dẫn người qua xem chỗ ngài trước, nếu có thứ gì đó mà nhị thiếu gia rất thích, không muốn chuyển đi thì cứ nói một tiếng, tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức giữ lại cho ngài.” Quản gia cung kính nói.
Bình Luận (0)
Comment