Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 186

Phu thê Khâu thị biết thái độ của Tiêu gia, sau khi trở về cũng nói lại tình huống cho Khâu Hoài Chí.

“Ôi, xem ra cách này không được rồi…” Khâu phụ thở dài: “Ta vốn tưởng rằng Tiêu gia vẫn còn giàu có, nhưng hôm nay đi tới đó một chuyến mới phát hiện Tiêu gia không hề phồn vinh như người ta nói. Hạ nhân không nhiều lắm, sân thì cũng khá sạch sẽ chỉnh tề, nhưng bài trí trong nhà còn chẳng bằng cả Tề gia…Ta còn nhìn thấy hạ nhân Tiêu gia hình như đang bưng đồ ra ngoài…”

“Tiêu Trấn Quan đó hung thần ác sát, ông ta đã không muốn thì chúng ta cũng không thể ép buộc được. Nhi tử à, vi phụ chỉ có thể chọn người khác cho con thôi.” Khâu phụ nói.

“Vậy thì chúng ta cứ buông tha cho nha đầu chết tiệt kia sao? Bị đánh vô ích à?” Khâu mẫu sốt ruột hỏi.

“Tất nhiên là không, nhi tử, mấy ngày nay con phải thường xuyên ra ngoài, nếu có ai nhắc đến thì con cứ nói thật, xem thử sau này còn ai dám cưới nữ nhân hung hãn như vậy? Hơn nữa không phải con quan hệ rộng sao? Chúng ta không cần phải giấu diếm cho Tiêu gia, chờ việc này truyền ra, thanh danh của Tiêu Đại Lang của Tiêu gia sắp tham gia khoa khảo sẽ bị hủy hoại, nhất định sẽ vô cùng tức giận, sau khi trở về còn không xử lý muội muội chuyên gây chuyện thị phi nữa sao?” Khâu phụ cười nói.

Khâu Hoài Chí nghĩ đến những đau khổ mà mình phải chịu, cũng không từ chối.

Ngày hôm sau, người này vác vẻ mặt đáng thương ra khỏi cửa.

Sau đầu năm mới, Trạng Nguyên lâu còn có nhiều người hơn cả năm trước.

Học sinh địa phương và các học sinh ở nơi khác lũ lượt kéo đến, mỗi ngày, trong lâu này có người đối thơ, có người luận sách, có người tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, có người lại cảm thấy vô cùng tận hứng. Sự kiện rầm rộ như vậy cũng chỉ ba năm mới có thể có một lần.

Khâu Hoài Chí còn trẻ, bây giờ còn chưa phải là cử nhân.

Chẳng qua nhiều bằng hữu mà bình thường hắn qua lại cũng sẽ tham gia kỳ thi hội năm nay.

Người này vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý, chỉ thấy hắn bước đi khập khiễng, trên mặt vẫn còn bầm tím và sưng tấy, nhìn vô cùng chật vật tiều tụy, mà khuôn mặt vốn thành thật kia cũng rất dễ được người ta đồng tình.

Giống như Khâu phụ đoán trước, bộ dạng này của hắn không giống bình thường, lập tức có người tới hỏi lý do.

Khâu Hoài Chí lập tức bày ra vẻ khó có thể mở miệng, ấp a ấp úng kể lại chuyện mình bị nha hoàn bên người Tiêu Vân Chước đánh đập dã man.

Rất nhiều người vừa nghe chuyện này, lập tức phẫn nộ!

“Một nữ nhân thôi, sao có thể kiêu ngạo đến mức này chứ? Tuy rằng ngươi không phải là thí sinh tham gia khoa khảo năm nay nhưng tốt xấu gì cũng là người đọc sách, nàng lại hung hãn đến thế, suýt nữa đã phế bỏ cả đôi tay này của ngươi, tâm địa quả thật độc như rắn rết!”

“Đó cũng là Tiêu gia đã mất đi tước vị, nếu nàng vẫn còn là tiểu thư Quốc Công thì chẳng phải càng thêm ngang ngược nữa sao? Khâu công tử, ngươi cũng tốt tính thật đấy, nếu là ta thì đã tố cáo lên tới nha môn rồi, hoặc là thỉnh Ngự Sử đại nhân tham tấu Tiêu gia, rằng Tiêu tướng quân dung túng nữ nhi hành hung người khác, quả thực vô pháp vô thiên.”

“Đáng thương Tiêu gia lão quốc công cả đời ngựa chiến, hậu nhân thế mà lại chẳng bằng ai, thật sự quá đáng tiếc mà!”

“…”

Nghe những người xung quanh tức giận chửi mắng, trong lòng Khâu Hoài Chí thống khoái cực kỳ.

Nhưng trên mặt lại tỏ vẻ khoan hồng độ lượng: “Không cần phải như thế…Tiêu cô nương kia còn trẻ, ta cũng không muốn bức nàng đến đường chết, ta chẳng qua chỉ bị mấy vết thương ngoài da thôi, thân là nam nhân, há có thể so đo với một tiểu nữ tử được chứ?”

“Khâu công tử thật đúng là rộng lượng! Nhưng tuyệt đối đừng cổ vũ cho mấy tiểu nhân kia!”

Khâu Hoài Chí đáp lại, cố gắng biến mình thành một quân tử vô tội bị hãm hại.

Thường ngày hắn quan hệ rộng, lại giỏi giao tiếp với người khác nên chẳng bao lâu sau đã có thể trò chuyện khí thế ngất trời với các thí sinh chuẩn bị tham gia khoa khảo.

Chỉ là không đầy nửa canh giờ sau, đột nhiên, có mấy nam nhân đi tới.

Sau khi nhìn thấy Khâu Hoài Chí, vừa tức giận vừa sốt ruột xông tới đây, lại đẩy mạnh Khâu Hoài Chí.
Bình Luận (0)
Comment