Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 197

"Nhân phẩm của người này được không?" Tiêu Vân Chước hỏi.

Tiêu Văn Dũ nghĩ một chút: "Ta và hắn không tính là thân thiết... Nhưng người ngoài nói hắn cực kỳ tốt, đều nói hắn làm người hào phóng, đối xử với mọi người hòa khí, từ trước tới giờ không thấy hắn xung đột với người khác, có lẽ nhân phẩm không kém, biểu ca của hắn chính là phò mã của đại công chúa mà bệ hạ thương yêu nhất, dính chút hoàng thân, người này lại tài hoa hơn người, ta đã từng đọc qua bài văn mà hắn viết, tự nhận là mình không bằng."

So với học văn, Tiêu Văn Dũ càng thích luyện võ hơn, những năm này đã cố gắng chịu đựng cưỡng ép đọc sách.

Mặc dù kỳ thi lần này, hắn cũng có chút nắm chắc, nhưng lại không dám vọng tưởng đến nhất giáp, có thể vào nhị giáp đã là không tệ.

Mà vị đồng môn hắn nói kia, chính là đại tài tử trong mắt người ngoài rất có thể sẽ vào nhất giáp.

Đại ca nói như này, Tiêu Vân Chước gần như càng có thể chắc chắn rồi.

Nếu như phẩm đức không tệ, lại tài hoa hơn người, còn có triều đình ban tặng công danh, bình thường mà nói là sẽ không chọc đến Quỷ Hồn, hơn nữa lại còn là cọng rơm cứng trong mắt Quỷ Hồn.

Nhưng...

"Đại ca, bọn họ cược lợi hại không?" Tiêu Vân Chước chuyển chủ đề, đột nhiên lại hỏi.

"Mặc dù bên ngoài đều nghĩ kiểu đánh bạc này được gọi là đánh cược cao thượng, nhưng dính đến đánh cược, vẫn là ít hỏi thăm mới được, nếu như muội thiếu tiền thì cứ đến kế toán lĩnh, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chủ ý xấu này." Tiêu Văn Dũ lập tức nghiêm túc nói.

Tiêu Vân Chước mím môi một cái.

Nhìn ra số phận của một người, đây là thế mạnh của nàng!

Đại ca không cho phép, đó không phải là tương đương với để cho nàng nhìn bạc chạy qua mặt mình hay sao?

Lúc trước nàng đã vì tâm nguyện của một Quỷ Hồn, đã từng vào sòng bạc, chỉ là sòng bạc ở Quan Tây cực kỳ hung dữ, phần lớn là bị một số bọn côn đồ khống chế, bên trong chướng khí mù mịt, khó mà lọt vào trong tầm mắt, nhưng Kinh Thành cược thanh cao hiển nhiên khác với Quan Tây, nàng thật sự là có chút tò mò.

Nhưng loại chuyện này mà thương lượng với đại ca hiển nhiên là không thành.

Tiêu Vân Chước mặt không đổi sắc: "Đại ca yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không vào sòng bạc."

Tiêu Văn Dũ hài lòng khẽ gật đầu.

Tiểu muội vẫn rất nghe lời, cũng dễ dạy hơn rất nhiều so với hai đệ đệ, nhị đệ cứ thích để tâm vào chuyện vụn vặt còn chưa tính, ngay cả tam đệ cũng thích làm loạn, từ sau khi Khương Nguyên rời nhà, tam đệ bắt đầu ầm ĩ tuyệt thực, gần đây không ít lần khiến tổ mẫu phiền lòng.

Tiêu Vân Chước đồng ý không đến đổ phường, đương nhiên sẽ không nói dối, nhưng sáng sớm hôm sau, nàng đến tiệm sách.

Người tham dự cuộc cá cược thanh cao này, rất nhiều người đều là văn nhân thư sinh, bọn họ căn bản sẽ không đến sòng bạc, mà nhà cái cũng thông minh, mượn một tiệm sách để làm chuyện cá cược, nội dung đánh cược cũng đủ loại, được hoan nghênh nhất chính là chọn nhất giáp cho thi hội, thi nguyên và thi đình.

Người đặt cược tiền, có rất ít dân cờ bạc không thông viết văn, cho nên nơi này không chỉ náo nhiệt, hơn nữa bầu không khí cũng vô cùng tốt.

Tiêu Vân Chước quan sát trước một chút, cũng không vội vã đặt cược.

Nàng chưa từng đọc văn của học sinh trong kinh, cũng chưa từng gặp bọn họ, cho nên căn bản không có ý định tham gia cá cược, nàng chú ý tới chỉ có người học sinh tài hoa hơn người mà đại ca nói tới kia, người này tên Tống Thừa.

Xung quanh tiệm sách này, dán đầy bức họa, Tống Thừa rất được hoan nghênh, ở trong tiệm sách này, được người đặt cược đứng thứ bảy, vừa rồi lão bản tiệm sách cũng đã nói, người này vận khí không tốt, cho nên mọi người nghi ngờ hắn không thể thuận lợi để thi cử, nếu không, cũng sẽ không xếp thứ bảy.

Tiêu Vân Chước nhìn theo bức họa, quan sát một chút tướng mạo của người này.

Quả thật là công tử phong độ nhẹ nhàng, mắt nhỏ dài mà có thần, lông mày thanh tú, chính là tướng thông minh, chỉ là bức họa đơn giản, cũng chỉ có thể xem qua mà thôi, muốn biết người này rốt cuộc có số mệnh thi đỗ hay không, còn phải xem khí chất cả người.

"Soạt!"

Tiêu Vân Chước và tùng thúy đang đứng ở bên tường chính đoan tường lấy, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng thu quạt giấy.

Nàng nhìn lại, không nghĩ tới lại là Tam vương gia.

Vị Vương Gia này không biết nghĩ như thế nào, giờ phút này mặc y phục tầm thường hàng ngày, nhìn cũng chỉ như một công tử bột của nhà giàu, sau khi nhìn thấy Tiêu Vân Chước, ánh mắt sáng lên: "Là ngươi à!"
Bình Luận (0)
Comment