Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 228

Tiêu Văn Việt cảm thấy bộ dáng của nàng có vẻ buồn cười, vừa ngây thơ lại hồn nhiên, nếu hắn thật sự làm chuyện xấu thì nàng có thể làm gì được?

Tuy nhiên, muội muội này của hắn từ nhỏ đã bị lưu lạc bên ngoài, đã phải chịu biết bao nhiêu khổ cực, thấy nàng đáng thương như vậy, hắn cũng không ngại giả vờ tử tế để trong lòng nàng được dễ chịu hơn.

Bởi vậy Tiêu Văn Việt cũng không hề phản bác, nói tiếp: “Nếu bây giờ muội đã giúp đỡ tổ mẫu quản gia rồi thì ta nghe muội là được, chỉ là…quản lý việc nhà cũng không dễ dàng, muội sẽ không thầm tính toán trích thêm tiền trợ cấp cho bản thân đấy chứ? Đương nhiên, cho dù muội có làm như vậy thì ta cũng không thèm để ý, trước kia khi mẫu thân vẫn còn thì mỗi tháng cũng cho ta thêm không ít bạc, mấy thứ này…kỳ thật ta cũng không dùng được mấy, chỉ đáng thương cho muội, đưa cho muội là được rồi…”

Nói xong, Tiêu Văn Việt quay người rời đi, hắn chẳng qua chỉ là ít đi chút bạc mà thôi, lại không ngờ Tiêu Vân Chước lại đang nhìn mình với ánh mắt cảm kích.

Hắn biết trước khi đại ca tham gia khảo thí, hắn cũng được phân một phần tiền tiêu vặt hàng tháng.

Có khi nào hắn kém hơn đại ca đâu?

Chẳng qua bọn họ cũng không hiểu tại sao muội muội lại thiếu tiền đến như vậy, mà rõ ràng người bên ngoài đưa bạc cho nàng cũng không ít mà.

Thậm chí trước khi đại ca đi còn nghi ngờ rằng Tiêu Vân Chước thiếu nợ ở bên ngoài nên bảo hắn chú ý thêm một chút, đặc biệt là bảo hắn ngăn cản muội muội không được nghĩ đến chuyện cờ bạc.

Nhưng mà đánh cược… không tính là cờ bạc phải không?

Chỉ là chơi cho vui thôi, mà hắn cảm thấy tiểu muội cũng không ngốc đến vậy.

Tiêu Vân Chước giật mình, không ngờ rằng nhị ca thế mà lại chủ động tiết kiệm tiền.

Nàng phân chia tiền bạc rất rõ ràng, tổ tông phù hộ đã là phúc khí, đương nhiên không thể tiêu xài phung phí được. Đến nay nàng mới chỉ lãnh mười lượng bạc tượng trưng mà thôi, tiền trong nhà nàng cũng không đụng đến.

Tất cả các khoản chi tiêu của nàng cũng lấy từ quỹ riêng của mình, tiêu tiền nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ là mua lá bùa chu sa các loại mà thôi.

Sau khi Oanh cầm sư đến, Tiêu Vân Chước lại dùng thêm một ít tiền mua đồ bổ cho nàng ấy. Sức khỏe nàng ấy quá yếu, cần bổ sung nguyên khí. Để cho môn hạ duy nhất của mình có thể sống lâu hơn một chút, nàng cũng sẵn lòng bỏ thêm ít tiền và phí chút tâm tư.

Nàng không nghèo, nàng chỉ là tiết kiệm.

Tiêu Vân Chước cũng không ngại bọn họ nghĩ nhiều, chỉ dựa theo thói quen của mình để làm việc như trước.

Mãi đến tận khi trời tối, Tiêu Văn Yến mới từ bên ngoài trở về. Ở xung quanh miếu Thành Hoàng không có ai, cậu ta đã phải thật sự bò ra ngoài, bò qua hai hẻm nhỏ mới tìm được người giúp đỡ đưa cậu ta về.

Toàn thân đều tản ra khí chất đau khổ lẫn đáng thương.

Thậm chí về đến nhà cũng không có ai ra đón, quản gia chỉ kinh ngạc kêu lên một tiếng, gọi người cõng cậu ta về, ngoài ra không hề có bất cứ biểu hiện gì tỏ vẻ quan tâm.

Nhưng cậu ta không thể kêu gào, dù sao thì cậu ta cũng biết vì sao mà mình bị đánh…

Chỉ có thể tự mình ôm lấy, một mình liếm láp vết thương trong im lặng.

Mấy ngày sau, trường thi mở cửa, Tiêu Văn Dũ từ trong bước ra ngoài.

Trong nhà đã chuẩn bị xong hết thảy, Tiêu Văn Dũ cùng với hai học sinh kia nghỉ ngơi hai ngày, sau đó bắt đầu bước ra ngoài giao lưu.

Mà lúc này, đội quân của phụ thân cũng đã xuất binh ra khỏi kinh thành.

Trước đó Tiêu Vân Chước không biết cách quản lý sổ sách, chuyện trong nhà cũng không quen thuộc lắm, dứt khoát kiên nhẫn ngồi ở trong nhà, mỗi ngày đều đến viện của tổ mẫu để học. Thái độ nàng kính cẩn, học tập cũng nghiêm túc và nhanh chóng, mỗi ngày lão thái thái đều cảm khái về sự tiến bộ của nàng.

Trong nhà vẫn duy trì im lặng.

Mỗi lần Tiêu Vân Chước ăn cơm ở chỗ lão thái thái đều sẽ gọi Tiêu Văn Yến cùng tới. Khuôn mặt sưng phù như đầu heo kia của Tiêu Văn Yến cũng dần dần khôi phục, chuyện tuyệt thực cũng không còn xảy ra. Lão thái thái nhìn hình ảnh tỷ đệ hai người chung sống hòa thuận cũng cảm thấy rất vui mừng.
Bình Luận (0)
Comment