Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 254

Từ nhỏ Tiêu Vân Chước đã nhìn thấy rất nhiều quỷ hồn, loại nào cũng có, mà trong Thanh Thuỷ Viên cũng có quỷ hồn như vậy, nhưng quỷ hồn này nhìn vô cùng bình thản, nhìn thấy nàng "thơm ngào ngạt" cũng không bị thể chất của nàng hấp dẫn, lại còn đứng trên sân khấu, phối hợp hát hí kịch.

Không thể không nói, tiểu quỷ hát hí càng hay hơn.

Quỷ mà đẹp mắt lại còn biết hát hí như này cũng không nhiều, chỉ tiếc bản thân lúc ra ngoài không mang chút nguyên bảo đèn nến theo, để thưởng cho tiểu quỷ này một chút.

Nhưng con quỷ này xem ra cũng ôn hoà nhã nhặn không có oán khí gì, chờ nó hát đủ rồi, chán rồi, thì tự khắc sẽ đi, cũng không cần nàng đến độ.

Tiêu Vân Chước nói xong, khóe miệng Tiêu Văn Việt khẽ giật một cái.

Bát quái suy diễn, hắn tin, hắn đã từng đọc một số sách cổ, mặc dù không hứng thú với nội dung trong đó, nhưng cũng biết rõ sự huyền bí trong nó.

Nhưng cô hồn dã quỷ? Hắn cảm thấy càng giống như là những thứ ảo giác xấu xa không bình thường sinh ra trong đầu Tiêu Vân Chước.

Nếu như sau khi chết thật sự có quỷ, vậy lão tổ tông nhà hắn là người đầu tiên muốn bật nắp quan tài lên rồi...

"Đại tỷ, ngươi vừa mới nói cái gì? Ma quỷ?" Tiêu Văn Yến không hiểu, vô ý thức hỏi một tiếng.

"Ý của nàng là... hát rất hay, rất giống khi tằng tổ đệ còn tại thế." Tiêu Văn Việt thuận miệng ứng phó, gõ lên đầu Tiêu Văn Yến một cái: "Được rồi, trời không còn sớm nữa, nhanh về nhà đi."

Hắn còn phải nghe ngóng xem Tống gia đã xảy ra chuyện gì.

Tiêu Vân Chước còn đắc tội với đại công chúa... rốt cuộc là đắc tội như thế nào.

Tiêu Văn Yến xoa đầu, cũng không dám phản kháng, nên không hỏi nữa, cùng rời đi.

Tiêu Vân Chước và Tiêu Văn Việt lên xe ngựa, Tiêu Văn Yến lập tức cũng muốn leo lên, nhưng đầu còn chưa chui vào bên trong, y phục đã bị người kéo lại.

Nhìn lại thì thấy nha hoàn của tỷ tỷ A Nguyên.

"A... ta quên mất." Lúc này Tiêu Văn Yến mới đột nhiên nhớ ra.

Nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Vân Chước bên trong xe ngựa, Tiêu Văn Yến đột nhiên có chút chột dạ.

Hôm nay Tiêu Vân Chước vừa mới giúp cậu tìm được lão sư lợi hại, mà tỷ tỷ A Nguyên ở bên ngoài chờ cậu hai canh giờ...

Hai người bọn họ như nước với lửa...

Nếu như bây giờ mình quay người đi tìm tỷ tỷ A Nguyên, có phải có chút qua cầu rút ván hay không? Nhưng nếu trực tiếp về nhà, làm sao xứng đáng với sự quan tâm của tỷ tỷ A Nguyên chứ?

Tiêu Văn Yến do dự hai lần, ấp úng.

Tiêu Văn Việt nhìn cậu càng lạnh lùng hơn.

Tiêu Vân Chước liếc nhìn nha hoàn bên ngoài một cái thì hiểu ra, biểu cảm vẫn bình tĩnh như trước: "Vậy ta và nhị ca về trước, ngươi đừng dây dưa quá muộn, sáng sớm ngày mai còn phải đi gặp Hoắc tam thúc, nếu như đi muộn, hậu quả ngươi biết chứ?"

"A... ta nhất định sẽ về sớm một chút!" Tiêu Văn Yến nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này Tiêu Văn Yến mới lần nữa nhảy xuống xe, đi theo nha hoàn đến gặp Khương Nguyên.

Mà Tiêu Vân Chước nghiêng đầu nhìn nhị ca nhà mình một chút.

"Sao nhị ca không đi cùng? Các ngươi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có tình cảm mới là chuyện đương nhiên, mặc dù ta và nàng ta không hoà thuận, nhưng nàng rời khỏi Tiêu gia là được rồi, hai nhà có quan hệ, tất nhiên là không thể trực tiếp cắt đứt giao thiệp." Tiêu Vân Chước không hiểu.

So với Tiêu Văn Yến do dự, nàng càng lo lắng cho nhị ca lạnh lùng quyết tuyệt hơn, như thể Khương Nguyên chỉ là người xa lạ.

Lạnh lùng như vậy... trái lại giống như người của Thần Ẩn Môn thông suốt lạnh nhạt.

"Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quá tham lam." Tiêu Văn Việt hơi ngước mắt, đối với lần này cũng không thích.

Từ nhỏ hắn đã biết, muốn được mẫu thân yêu thương thì phải đối nghịch với tổ mẫu và đại ca, phải nịnh nọt hai bên, cuối cùng thì cái gì cũng không nhận được.

Đương nhiên Tiêu Vân Chước hiểu, có thể giống nàng lẻ loi một mình từ nhỏ, nhìn qua nhiều sinh tử nên mới có giác ngộ như vậy, nhị ca thân ở trần thế, nên bị lợi ích và tình cảm ràng buộc, cá và chân gấu đều phải chiếm được mới là suy nghĩ mà hắn nên có ở tuổi này?
Bình Luận (0)
Comment