Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 288

Hoắc Tuân rất muốn từ chối Tiêu Vân Chước, nhưng vừa nghĩ đến cảnh trước đó nha đầu này cứ nhất quyết vào trong đại lao, ông ấy liền biết cho dù mình không đồng ý cũng vô dụng.

Thay vì để nàng lén lút tra án, chi bằng trước tiên nói rõ mọi chuyện cho nàng, chỉ cần mọi việc có chừng mực là được, cũng sẽ không gây ra ồn ào quá mức.

Hoắc Tuân liền sai người đưa nha hoàn bên người và ma ma tâm phúc của Quản Trân Nhi tới đây.

Tiêu Vân Chước vừa nhìn thấy hai người này liền biết tình hình chiến đấu lúc trước tàn nhẫn đến cỡ nào!

Tiểu nha hoàn kia mặt mũi bầm dập, mí mắt còn có vết thương, mà ma ma kia cũng bước đi khập khiễng, trên mặt còn có mấy vết cào. Ánh mắt hai người này đều mang theo vẻ hoảng sợ, nhìn về phía người nha môn cũng thấp thỏm, căng thẳng vô cùng.

Tiểu thư nhà mình đi ra ngoài một lúc đã mất mạng, thân là tâm phúc của tiểu thư, sau khi hai người bọn họ trở về nhất định sẽ bị gia chủ trừng phạt, nhất định sẽ bị bán đi. Những hạ nhân phạm sai lầm bị đuổi ra ngoài như bọn họ đa số không thể tìm được công việc tốt, sau này cũng phải chịu nhiều đau khổ. Bởi vậy, lúc này hai người vô cùng hối hận, tại sao lúc tiểu thư muốn một mình đi gặp công tử Sầm gia bọn họ lại không ngăn cản cơ chứ?

Nhưng bọn họ lại không thể nói rằng tiểu thư khăng khăng muốn làm như vậy…Nếu như vậy sẽ làm tổn hại đến danh tiếng Quản thị, kết cục sẽ càng thảm hại hơn!

Hoắc lục thúc giao người cho Tiêu Vân Chước rồi rời đi.

Hai người bị mang tới đây không hiểu chuyện gì cả.

Co rúm người lại, ngước mắt nhìn Tiêu Vân Chước, cũng không nhớ được đây là cô nương nhà ai…

“Ta là đại sư mà Hoắc đại nhân và La cô nương mời đến.” Tiêu Vân Chước đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh càng mang đến mấy phần cảm giác thần thánh: “Ta hỏi các ngươi, các ngươi phải nói thật.”

Trong lòng hai người thả lỏng, áp lực cũng giảm đi rất nhiều.

Đại sư? Nào có đại sư nào mà còn trẻ như vậy?

Ánh mắt Tiêu Vân Chước lại nhìn chằm chằm vào ma ma lớn tuổi kia, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Ma ma này, khi ngươi g.i.ế.t. người ngươi có bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này không?”

Ma ma này không hề đơn giản, trên người có dính nợ máu. Đối phương quanh năm đi theo Quản Trân Nhi, lại là tâm phúc, hơn phân nửa là tác oai tác quái trong phủ.

Nàng vừa nói như vậy, ma ma kia vốn đã chột dạ, hiện giờ vừa nghe lời này lập tức hoảng sợ nhìn nàng.

Người này, thật sự là đại sư!

Thế mà, thế mà lại chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra được những chuyện của bà ta rồi!

Ma ma kia vội vàng quỳ rạp trên mặt đất: “Lão nô đều là nghe theo mệnh lệnh của tiểu thư để làm việc thôi…”

Quỷ hồn Quản Trân Nhi ở bên cạnh lập tức sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Chẳng lẽ nha đầu chết tiệt Phương Nhi kia không phải là chết bệnh sao? Ta bảo ngươi dạy cho nàng ta một bài học nhưng không bảo ngươi g.i.ế.t. người! Tiêu Vân Chước…Không, Tiêu đại sư, ta thật sự không biết điêu nô này lại ở sau lưng ta làm ra chuyện như vậy! Nha đầu Phương Nhi kia tuổi còn nhỏ, vừa mới được phân tới trong viện của ta, nàng ta làm việc bất cẩn, ta chỉ muốn trừng phạt một chút thôi, lại không ngờ rằng điêu nô này lại đi g.i.ế.t. người!”

Nàng ta đã lớn tuổi, nha hoàn bên người đương nhiên cũng không còn nhỏ, cho nên phải dạy bảo một vài tiểu nha hoàn để thay thế.

Phương Nhi làm việc khá tốt, nhưng …nàng ta thực sự không thích tính tình của nha đầu kia.

Ngây thơ hồn nhiên, y chang cái đức hạnh kia của La Phi Diên!

Nàng ta nhìn mà bực bội, liền tìm một lý do bảo ma ma dạy dỗ một chút, sau đó nàng ta không hỏi đến nữa. Chỉ là không lâu sau, ma ma nói rằng Phương Nhi sinh bệnh, đã chết rồi.

Chẳng qua chỉ là phúc mỏng mà thôi, nàng ta cũng không để ý.

Chuyện này sao có thể trách nàng ta được? Người cũng không phải do nàng ta g.i.ế.t.!

Hơn nữa, nàng ta là chủ tử, răn dạy nha hoàn cũng là bình thường mà? Bên người Tiêu gia cô nương này cũng có một nha hoàn, nhìn nét mặt trịnh trọng sợ hãi kia thì rõ ràng nàng ấy cũng sợ uy nghiêm của Tiêu Vân Chước, đều là lập uy giống nhau cả, nàng ta đâu có sai?
Bình Luận (0)
Comment