Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 326

Một khi Lục lão tướng quân vui vẻ thì nói chuyện sẽ càng thêm cởi mở hơn.

Nhưng Tiêu Văn Việt lại nhìn ông ấy bằng đôi mắt kiêng kỵ, ánh mắt kia giống như đang đề phòng một lão già biến thái.

Lục lão tướng quân cười ha ha nhưng không được đáp lại, liếc mắt nhìn thẳng vào Tiêu Văn Việt, lại phát hiện ánh mắt hắn rất kỳ quái, lập tức phản ứng lại, khuôn mặt già nua cũng đỏ bừng lên.

“Lão phu coi các ngươi giống như con cháu trong nhà, nghĩ lung tung cái gì hả!” Lục lão tướng quân tức giận mắng.

Tiêu Văn Việt nói không hề lưu tình: “Sở thích của lão tướng quân cũng không phải là bí mật gì, ngài ở trong phủ dưỡng mấy tiểu nương tử, nhỏ nhất cũng mới mười bảy mười tám tuổi. Mấy năm gần đây, trong nhà ngài tổ chức yến tiệc, có nữ quyến nào chưa thành thân mà dám tới cửa không? Cho dù ngài thật sự coi muội muội của cháu như con cháu trong nhà thì vãn bối cũng không dám để muội muội nói chuyện với ngài một câu.”

“…” Lục lão tướng quân vừa nghe, tức giận đến mức suýt nữa méo cả miệng.

“Lão phu…lão phu không phải là người bẩn thỉu như thế.” Lục lão tướng quân tức giận.

Ông ấy già rồi nên rất thưởng thức sức sống của những người trẻ tuổi, như vậy thì sao chứ? Kỳ thật ông ấy cũng thích nhìn mấy cậu thiếu niên bồng bột hăng hái căng tràn sức sống, nhưng nói ra thì lại khó nghe! Dưỡng mấy tiểu cô nương thì bên ngoài còn khen ngợi ông ấy rằng người già mà bảo đao còn tốt!

Chẳng qua cẩn thận ngẫm lại…

Cho dù mấy thuộc hạ trước đây của mình hình như cũng chưa bao giờ đưa nữ quyến chưa thành thân đến phủ…

Lần trước thuộc hạ của ông ấy có một đứa cháu gái, ông ấy bảo đối phương tặng ít quà, nói muốn gặp nàng ấy một lần…khi đó, ánh mắt của thuộc hạ kia…hình như có gì đó không đúng thì phải?

Đột nhiên, ông ấy tỉnh táo lại.

Chết tiệt, hóa ra ai cũng nghĩ vậy à?!

“Một lũ khốn nạn! Các ngươi nghĩ lão tử là người thế nào chứ?” Sắc mặt Lục lão tướng quân lúc xanh lúc đỏ, trong lòng vừa buồn bực vừa tức giận nói không nên lời.

Chỉ cảm thấy cái mặt già này không chịu đựng được nữa, nhưng vừa nghĩ lại mấy cô nương trong nhà thì lại không nỡ thả ra!

Ông ấy không có con cháu, bởi vậy những nha đầu kia được ông ấy nuôi dưỡng như trân bảo, hầu hạ ăn ngon uống tốt, ông ấy còn nghĩ đợi khi nào ông ấy chết đi, các nàng ở trước linh vị của ông ấy khóc lóc. Đến lúc đó ai khóc được nhiều thì sẽ được cho tiền nhiều hơn…

Quên đi, ở cái tuổi này của ông ấy, còn kiêng dè ánh mắt của người khác mà làm gì?

Lục lão tướng quân mắng một hồi mới bình tĩnh lại được, liền dẫn Tiêu Văn Việt cùng trở về Lục gia.

Nhìn thấy bộ dáng sống dở chết dở kia của Tiêu Văn Việt, ông ấy cũng thoải mái đưa cho hắn một lọ thuốc viên, bảo hắn uống.

Tiêu Văn Việt ngửi mùi thuốc trong đó, cảm thấy quả nhiên là thứ tốt.

Cũng không biết thứ tốt như thế này còn nhiều không.

Muội muội của hắn cứ nhắc mãi đến chuyện “đoản mệnh”, “tuổi thọ không dài”, rất sợ chết, thuốc viên này đối với nàng mà nói hẳn là thứ tốt.

Suy nghĩ một lúc, hắn giữ lại một nửa số thuốc rồi một nửa còn lại nhờ xa phu Tiêu gia đưa về Tiêu gia, tiện thể truyền lời rằng hai ngày tới hắn sẽ không về nhà.

Khi Tiêu Vân Chước nhận được nửa bình thuốc kia, nàng không hiểu gì cả.

“Nhị ca đi tới phủ của Lục tướng quân?” Tiêu Vân Chước cảm thấy kỳ quái.

“Vâng.” Xa phu thành thật đáp lời.

Nhưng xa phu chỉ biết như thế, còn cụ thể thế nào thì hoàn toàn không biết chút gì.

Khi Tiêu Vân Chước vừa mới về nhà, nàng đã dựa trên tướng mạo để âm thầm tính một quẻ cho nhị ca, tính ra nhị ca có tướng phá của. Nhưng sau khi quen thuộc với nhị ca hơn rồi thì nàng lại không tính lại nữa.

Nàng cũng sợ tính quá nhiều lần thì sẽ ảnh hưởng đến mệnh số, huống hồ…

Nàng không thể đối xử với nhị ca giống như người xa lạ như lúc trước, người này đã có trọng lượng trong lòng nàng rồi, nếu cứ tính toán thì cho dù không sai lầm cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, cho nên bây giờ nàng không tính toán số mệnh cho người thân của mình nữa, nhiều nhất là chỉ tính hung cát.

Nhưng khi tính hung cát lần này…cũng khiến Tiêu Vân Chước khẽ cau mày.
Bình Luận (0)
Comment