Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 330

Tiêu Vân Chước không am hiểu chuyện thân cận với người khác, nhưng nàng hiểu rõ một đạo lý, đó chính là không thể vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác được.

Nhị ca cho nàng thuốc viên, thứ này không tồi, cho nên nàng phải có qua có lại. Nhị ca quan tâm nàng thì nàng cũng phải tỏ rõ thái độ.

Ngày hôm sau khi cổng Lục gia vừa mở ra, đồ đạc của Tiêu gia đã được đưa tới.

Một túi đồ lớn giao đến tận tay Tiêu Văn Việt.

Hắn có chút kinh ngạc mở ra xem, đều thấy đều là vật dụng thường ngày, ngoài ra còn có mấy lá bùa và ngân phiếu, đương nhiên còn có mấy lời mà hạ nhân truyền lại nữa.

Tuy rằng trên mặt không hề tỏ thái độ gì nhưng trong lòng lại rất vui.

Hắn biết Tiêu Vân Chước rất keo kiệt, kể từ khi nàng quản gia cho tới nhau, những chi phí không cần thiết thì nàng tuyệt đối không bỏ ra! Thế mà lúc này lại bỏ ra cho hắn ba trăm lượng!

Tiêu Văn Việt giả vờ bình tĩnh cất đồ vào trong ngực rồi thản nhiên đuổi hạ nhân đi, không hề truyền lại lời nào.

Lục lão tướng quân nghe nói có hạ nhân Tiêu gia tới nên hỏi cụ thể, biết đối phương thế mà lại không hỏi tại sao Tiêu Văn Việt ngủ lại đây, trong lòng cũng thấy kinh ngạc.

Đêm qua ông ấy có nói chuyện với Tiêu Văn Việt, biết được rằng Tiêu gia cũng không hề biết chuyện Tiêu Văn Việt bái sư học nghệ này, một khi đã như vậy…Tiêu gia không hề lo lắng Tiêu Văn Việt làm bậy làm bạ đắc tội ông ấy sao?

Không chỉ không lo lắng mà thậm chí còn sai người đưa đồ tới nữa…

Theo như ông ấy được biết, Tiêu Trấn Quan và Tiêu Văn Dũ đều là những người thận trọng. Nếu hai cha con này gặp ông ấy ở trên đường thì căn bản sẽ không tỏ ra nhiệt tình lắm, nhưng giờ này hai người này không ở nhà, tác phong làm việc của Tiêu gia đều thay đổi.

Lục lão tướng quân chỉ suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ quá nhiều.

Sau khi Tiêu Văn Việt thay thuốc xong, hai người lên xe ngựa đi ra ngoài.

Tiêu Vân Chước vốn định mấy ngày nay mang nhị ca ra ngoài để mở mang tầm mắt nhưng bây giờ người không có ở nhà, nàng đành phải thu hồi tâm tư, tập trung chú ý vào việc học của đệ đệ.

Mấy ngày nay tai kiếp của người này còn chưa hết, mà nhìn dáng vẻ này xem ra ý muốn đi ra ngoài vui chơi vẫn chưa hề thu lại.

Bị lão thái thái kiềm chế, người ở trong nhà mà tâm không ở trong nhà nên Tiêu Vân Chước liền nói chuyện với lão thái thái, cho cậu đi ra ngoài chơi.

Tiêu Văn Yến thực sự ngạc nhiên, không nghĩ tới lúc này đại tỷ lại giúp mình!

“Thật sự ta không hề quậy phá, chỉ là đã lâu lắm rồi không gặp lại bằng hữu của ta, nếu cứ không đến gặp bọn họ thì không tốt lắm! Ta hứa trước khi trời tối thì ta sẽ quay về.” Ánh mắt Tiêu Văn Yến sáng rực.

“Lúc các ngươi tụ tập thì thường chơi cái gì?” Tiêu Vân Chước tò mò hỏi.

“Mấy trò thú vị cũng nhiều lắm, thường đi nhất là Tề Hoan Lâu. Chỗ đó rất rộng, trong đó có một khu rừng nhỏ có nuôi thỏ và chim, cung cấp ná hoặc cung tên nhỏ, chỉ dành riêng cho mấy hài tử độ tuổi như chúng ta dùng, còn có thể đi chơi đánh cầu, xem múa rối, chơi chọi dế…muốn chơi gì cũng được. Mấy bữa nay thời tiết ấm áp, ao bùn ở phía sau Tề Hoan Lâu có thể dùng được rồi. Thời gian này năm ngoái chúng ta ở trong đó chơi ném bóng bùn, bẩn thì bẩn thật, nhưng mà vui lắm!”

“Tất cả hài tử trong kinh đều thích đến Tề Hoan Lâu à?” Tiêu Vân Chước kỳ quái liếc mắt nhìn cậu.

“Vậy cũng không hẳn.” Tiêu Văn Yến hơi chột dạ.

Mấy gia đình có gia phong nghiêm khắc thì chắc chắn sẽ không cho hài tử nhà mình đến chơi chỗ đó, bởi vì mấy trò vui ở trong đó phần lớn đều thô tục. Đa số bọn họ đều chỉ học chơi cờ, ném thẻ vào bình rượu gì đó, nhưng cậu lại thấy chẳng có gì thú vị.

“Không phải là ngươi đổi ý không muốn ta đi nữa đấy chứ?” Tiêu Văn Yến nghi ngờ nhìn nàng.
Bình Luận (0)
Comment