Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 365

Tiêu Vân Chước nghe thấy tên của nàng ấy, cũng sửng sốt một chút, Tiêu Văn Yến bên cạnh càng không kiềm chế được nữa, trực tiếp bật cười: "Sài Nữ? Vì sao cha ngươi lại đặt cho một nữ tử như ngươi cái tên như vậy?"

Quách Sài Nữ nghe vậy, trong mắt lập tức lóe lên rất nhiều sự hối hận.

Nàng ấy biết tên mình khó nghe, mấy ngày nay cũng không dám mở miệng, chỉ dám nói mình họ Quách, nhưng vừa nãy nhịn không được...

"Thì ra thật sự quen biết đã lâu." Tiêu Vân Chước cũng hơi xúc động: "Quách tiêu đầu Quách Nhai là người tốt, ban đầu nhìn thấy ta một cô nương một mình đi trên đường, sinh lòng thương hại, lúc áp tiêu, cũng dẫn ta đi theo, ta từng nghe ông ấy nói, nữ nhi của ông ấy chỉ lớn hơn ta hai tuổi, khi còn bé từng bị một con chó sói lạc đàn kéo đi, suýt nữa mất mạng, nhờ có tiếng khóc lớn vang, doạ cho con sói chậm chạp không dám cắn mới có thể sống tiếp được, lúc Quách tiêu đầu nhắc đến việc này, có chút kiêu ngạo."

Tiêu Vân Chước nói xong, ba đôi mắt, tất cả đều khiếp sợ nhìn nàng.

Sự tự ti trên mặt Quách Sài Nữ nhất thời hiện lên sự kinh ngạc to lớn: "Ngươi là Tiêu sư phụ!"

"???" Hoắc Kiệt nghiêng đầu nhìn thê tử một cái, Tiêu... cái gì?

Tiêu Văn Yến lại càng ngây người, không nghĩ tới đại tỷ và biểu tẩu này thật sự quen biết! Hai người này, bắn đại bác cũng không tới! Chỉ với mấy câu, đã có thể tìm được ngọn nguồn rồi hả?

Sau khi Quách Sài Nữ kêu lên một tiếng, thậm chí còn vội vàng đứng lên, sau đó lại hết sức nghiêm túc quỳ xuống với Tiêu Vân Chước: "Đa tạ ơn cứu mạng của ngươi! Lúc trước nếu không phải ngươi cứu cha ta, ta và cha ta cũng không còn sống nữa rồi! Đại ân đại đức, mấy đời ta cũng ghi nhớ."

"..." Hoắc Kiệt có chút luống cuống.

Tiêu Vân Chước lập tức nghiêng người tránh khỏi lễ nghi của nàng ấy, nhanh chóng mời người đứng dậy: "Cha ngươi trả tiền rồi."

"Chút bạc này sao đủ chứ? Hai cha con chúng ta là hai mạng đó!" Quách Sài Nữ vẻ mặt thành thật, sau đó nói với Hoắc Kiệt: "Tướng công, đây chính là Tiêu sư phụ mà ta và cha ta đã đề cập tới, lúc chúng ta thành thân, còn khấu đầu với biển hiệu trường sinh của nàng, chàng chưa quên chứ, đây là đại ân nhân của nhà chúng ta."

"..." Khoé miệng Hoắc Kiệt khẽ giật một cái.

Nhớ chứ, sao có thể không nhớ được cơ chứ.

Người khác thành hôn, lạy trời, phụ mẫu.

Lúc hắn và thê tử thành hôn, nhạc phụ dẫn hắn đến chỗ biển hiệu trường sinh, cả nhà cùng nhau dập đầu, thê tử nói, năm đó nhạc phụ làm tiêu đầu, vốn dĩ đang rất tốt, nhưng có một lần lúc nhạc phụ bảo tiêu, đánh chết một tiểu tặc, vốn dĩ cho rằng đó là chuyện nhỏ, nhưng ai mà nghĩ đến phía sau tiểu tặc kia, còn có một ổ tặc lớn.

May mà được Tiêu sư phụ nhắc nhở, dựa theo tuyến đường và canh giờ nàng nói chạy sớm, nếu không, hai cha con đều mất mạng.

Về sau nhạc phụ viết thư hỏi bằng hữu, thế mới biết về sau đám cướp này tìm người khắp nơi, tìm cha con bọn họ khắp nơi, muốn trả thù...

Nói ra thì vô cùng mạo hiểm, đối với Tiêu sư phụ này, càng vô cùng tôn trọng và bội phục.

Nhưng nhạc phụ không nói Tiêu sư phụ là nữ tử, càng không nói là biểu muội hắn.

Hắn cho rằng Tiêu sư phụ này, là một đại nam nhân năm sáu mươi tuổi có tầm nhìn xa trông rộng...

"Tiện tay mà thôi, không nghĩ tới ngươi nhớ đến bây giờ, nhưng... may mà lúc ấy ta lắm miệng thêm vài câu, bây giờ mới có thể thêm được một biểu tẩu." Tiêu Vân Chước cười nhìn nàng ấy: "Chỉ là... ta rất không hiểu, rất nhiều năm trước, Quách tiêu đầu đã lẩm bẩm, muốn tìm một lang quân có sức khoẻ để làm con rể, làm sao kết quả lại chọn biểu huynh chứ?"

Hoắc gia không có một ai biết võ, nhiều nhất cũng chỉ là luyện chút bản lĩnh dưỡng thân, đều là chủ nghĩa hình thức, đánh không chết người.

Mấy câu của Tiêu Vân Chước, người bị ghét bỏ đã trở thành Hoắc Kiệt.

Chút tự ti trong lòng Quách Sài Nữ trong nháy mắt đã bay lên chín tầng mây, cả người có sức sống hơn rất nhiều.

Tiêu Văn Yến nghe những lời này của đại tỷ, nhất thời cảm thấy lời nói thật lợi hại, nhớ tới chính mình vừa rồi nhiều lần lỡ miệng phạm sai lầm...

Không nhịn được mà đã xuất hiện tình trạng bội phục Tiêu Vân Chước.
Bình Luận (0)
Comment