Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 378

Tiêu Văn Yến thật ra cũng không thiếu tiền, chỉ là cậu cảm thấy chuyện bán chữ này rất thú vị. Tốt xấu gì lúc này cậu cũng là bán đệ tử của Hoắc tam thúc, có lẽ chữ của cậu cũng đáng mấy đồng tiền.

Hoắc tam thúc liếc nhìn Tiêu Văn Yến, không khỏi cảm thấy u sầu.

Sau này ông ấy phải dạy dỗ một kẻ ngốc như vậy, nhất định sẽ có vô số chuyện phải lo, thật đúng là đau đầu.

Mà Hoắc Kiệt nhìn Tiêu Văn Yến thì giờ phút này suy nghĩ lại hoàn toàn ngược lại, hắn thế mà lại sinh ra mấy phần đồng tình.

Biểu đệ này nói chuyện không hề kiêng dè cái gì, làm việc cũng không theo quy tắc, hoàn toàn chính là một kẻ vô tri không biết sợ là gì, thậm chí cậu ta còn không biết sư phụ mà mình đã bái là người thế nào nữa…

Phụ thân hắn là người nhìn thì có vẻ hiền lành, nhưng khi đã nghiêm túc lên thì lại rất bướng bỉnh và cố chấp.

Nhớ năm đó, để cho hắn bắt đầu lại từ đầu mà phụ thân hắn đã trở mặt vô tình, thủ đoạn quản giáo hắn quả thực rất tàn nhẫn. Hiện giờ Tiêu Văn Yến rơi vào tay phụ thân hắn, nhất định phụ thân hắn sẽ dùng mọi biện pháp để cậu ta sửa đổi lại những tật xấu của mình!

Không biết Tiêu Văn Yến có thể duy trì thái độ ngây thơ này được bao nhiêu ngày đây!

“Biểu đệ sau này phải nhớ chăm sóc tốt cho chính mình. Về việc bán chữ thì vài năm nữa nhất định ta sẽ dẫn đệ đi cùng.” Hoắc Kiệt vỗ nhẹ lên vai Tiêu Văn Yến.

Tiêu Văn Yến không rõ nguyên ho, thậm chí còn vô cùng vui mừng: “Vậy chúng ta quyết định thế nhé! Kiệt biểu ca, huynh cũng đừng quên đấy!”

“…” Hoắc Kiệt bất đắc dĩ xoay đầu sang chỗ khác.

Thật không biết Tiêu bá phụ dưỡng hài tử thế nào nữa.

Tuy rằng Tiêu Văn Yến vẫn còn nhỏ nhưng trong mấy gia đình như gia đình bọn họ, hài tử ba đến năm tuổi là đã bắt đầu vỡ lòng, tám chín tuổi mặc dù là độ tuổi ham chơi nghịch ngợm nhưng cũng không đến mức ngây thơ mềm yếu thế này.

Sau khi Hoắc Kiệt lo lắng cho Tiêu Văn Yến xong, hắn lại bắt đầu lo lắng cho thê tử còn ngây thơ hơn của mình.

Lúc này nàng ấy đang đi theo một người đầy tâm cơ như biểu muội Tiêu Vân Chước, cũng không biết có phải chịu ấm ức gì không. Tiêu gia biểu muội là người tàn nhẫn, chỉ cần nói mấy câu là thê tử của hắn có thể trở thành một cây đao ra tay giúp nàng.

Mà giờ phút này, Quách Sài Nữ đang nhìn khung cảnh xung quanh, kinh ngạc đến mức không rời mắt được.

“Thì ra tướng công từ nhỏ đã được nhìn thấy những cảnh đẹp như vậy rồi! Gạch trải trên mặt đất trông rất sạch sẽ, không có một hạt bụi nào. Ngay cả một cái thư viện mà cũng hoành tráng như vậy, chẳng trách rất nhiều người coi thường ta.” Trong lòng Quách Sài Nữ vô cùng cảm khái.

Bọn họ đi một lúc lâu, đi xuyên qua một rừng trúc rộng lớn, bên trong rừng trúc còn đặt những bộ bàn ghế đá, còn có trà giải khát để các học sinh có thể uống bất cứ lúc nào. Ngoài ra còn có một cái sân vô cùng rộng rãi, bên trong đó bố trí không ít bia bắn cung, là nơi để rèn luyện sức khỏe. Đi sâu vào bên trong nữa là mấy dãy phòng học, môi trường lịch sự tao nhã lại thông thoáng, có một mùi hương giúp tỉnh táo tinh thần tràn ngập trong không khí…

Quách Sài Nữ chỉ mới thấy mấy trường tư thục trong thôn, giờ phút này nhìn thấy một thư viện lớn thế này, cảm giác trong lòng chấn động.

Đây quả thực là nơi thần tiên trú ngụ, nếu như bắt nàng ấy ở lại đây cả đời để đọc sách thì nàng ấy cũng nguyện ý.

“Những dãy núi mênh mông cùng với vách đá và vực sâu thăm thẳm ở Quan Tây bên kia cũng là thứ mà rất nhiều người không thể nhìn thấy, có ai là có thể nắm giữ tất cả những điều kỳ diệu trên thế gian này ở trong lòng?” Tiêu Vân Chước mỉm cười.

“Phải, ngài nói đúng.” Quách Sài Nữ lập tức gật đầu: “Tiêu sư phụ, tú tài mà ngài muốn tìm có bộ dáng thế nào? Ta thấy mấy thư sinh ở trong kia đều tương tự nhau, trắng trẻo, nhu nhược yếu đuối, làm sao mà phân biệt cho ra được?”

“Học sinh ở trong thư viện này, bên hông đều đeo ngọc bội, hẳn là được thư viện phát thống nhất. Chỉ là chuỗi ngọc ở bên dưới ngọc bội không giống nhau, đó là cách để phân biệt tú tài và cử nhân.” Tiêu Vân Chước kiên nhẫn giải thích cho nàng ấy.
Bình Luận (0)
Comment