Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 437

"..." Hoắc Kiệt bị khí thế kia khiến cho kinh hãi: "Ngươi nói cũng có đạo lý... nhưng ngươi và ta lại có thể làm gì chứ? Không có chứng cứ, vậy Tần mẫu chính là chỗ đột phá duy nhất, không phải ta giải vây cho bà ta..."

Nếu có thể khiến cho Tần mẫu cũng gặp báo ứng, tất nhiên là không còn gì tốt hơn.

Tiêu Văn Việt cũng hiểu ý Hoắc Kiệt, chỉ là nhớ tới những gì Tần Xán Như gặp phải, hắn cũng không nhịn được mà liên tưởng đến mẫu thân.

...

Tiêu Vân Chước không nghiên cứu thảo luận chuyện này với bọn họ, chỉ vén rèm xe lên, vừa hay nhìn thấy Tần mẫu hoang mang rối loạn trở về nhà.

"Tần cô nương, đã tìm tới cửa." Tiêu Vân Chước mở miệng yếu ớt, sau đó vác bọc hành lý của chính mình xuống xe: "Hai người các ngươi nhát gan, thì cứ chờ đợi ở đây đi."

"..." Sắc mặt Tiêu Văn Việt trắng nhợt. Không quá muốn thừa nhận rằng nhát gan, nhưng nghĩ lại phản ứng hôm nay, lại không phản bác được.

Hoắc Kiệt ngược lại là muốn đi cùng, thế nhưng... Hắn chỉ là biểu ca, cũng không phải ca ca ruột, hôm nay bọn họ đều không mang theo nha hoàn và người hầu, một mình hắn đi theo không thích hợp, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiêu Văn Việt.

"Ngươi đã từng gặp... Tần cô nương chưa?" Hoắc Kiệt tò mò hỏi.

Không phải nói hôm nay Tiêu Văn Việt có thể trông thấy quỷ sao...

"Vẫn chưa." Ánh mắt Tiêu Văn Việt ngưng trọng, không biết có phải là do sắc trời càng ngày càng tối hay không, hắn cảm thấy động tĩnh bốn phía loạn thất bát tao càng ngày càng nhiều.

"Bản thân ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, biểu đệ Văn Việt, ngươi vẫn nên học hỏi biểu muội nhiều hơn một chút." Hoắc Kiệt muốn ăn đòn nói.

Tiêu Văn Việt nghẹn cơn tức: "Biểu huynh nếu như chọc tới ta, chuyện gì ta cũng làm được."

"..." Hoắc Kiệt nheo mắt.

Hắn có hơi sợ hãi, dù sao qua lại với người không có phòng tuyến cuối cùng, tính nguy hiểm rất cao... Ví dụ như hắn muốn để cho Tiêu Văn Việt mất mặt, không chừng tên điên Tiêu Văn Việt này đã đang tính kế xem làm như thế nào để hắn cửa nát nhà tan rồi... Không đánh cược nổi.

"Ta cũng xuống dưới tìm chỗ ở, ngươi và ta thấy nhau thì ngứa mắt, biểu muội không ở đây, nếu như chúng ta ồn ào còn đánh nhau, vậy cũng không tốt." Hoắc Kiệt suy nghĩ một chút, vẫn né tránh đi.

"Không được!" Trong lòng Tiêu Văn Việt hoảng hốt.

Hắn không muốn một mình đối mặt với những thứ quỷ đó!

"???" Hoắc Kiệt vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, sau đó lập tức hiểu ra: “Ách! Ha ha... Ngươi thật sự sợ quỷ à! Biểu đệ Văn Việt, chẳng lẽ ngươi cảm thấy bọn nó sẽ cắn ngươi sao? Biểu muội đã nói, ngươi có đồ bảo hộ, sẽ không bị thương chút nào, sao ngươi còn như thế..."

Tiêu Văn Việt âm hiểm tịch mịch mà nhìn hắn: "Ngươi không hiểu..."

"Rất... Rất không bình thường." Tiêu Văn Việt nhẫn nhịn nửa ngày, cũng có hơi xấu hổ: "Biết bay, có thứ còn rất bẩn, thậm chí còn có máu thịt be bét, đầu cũng có thể vặt xuống ném lung tung..."

"..." Hoắc Kiệt biến sắc, dọa người như vậy?

"Tóm lại... Nếu đã nhìn thấy nhiều, hai mắt không thoải mái." Tiêu Văn Việt nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi ở lại với ta."

"..." Hoắc Kiệt cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ.

Tiêu Văn Việt không cho là hắn sẽ thương hại chứ? Khi còn nhỏ thì học được hại người, hiện tại lại trông cậy vào việc hắn mềm lòng?! Làm sao có thể chứ!

"Ta cam đoan, về sau sẽ thay đổi." Tiêu Văn Việt đột nhiên yếu thế: "Biểu huynh giúp ta một lần đi."

"..." Ánh mắt Hoắc Kiệt sáng lên, trong lòng không khỏi có chút cao hứng, nụ cười cũng sắp không ngừng được, vô ý thức ngồi xuống: "Vậy được rồi, dù sao ta cũng lớn hơn ngươi một chút, làm huynh trưởng, bảo vệ đệ đệ cũng là điều nên làm, huống chi về sau ngươi còn sẽ sửa lại sai lầm..."

Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng!

Tiêu Văn Việt nhẹ nhàng thở ra, trong mắt lóe lên một tia chế giễu, người nhà họ Hoắc, nhất là tiểu bối, kinh nghiệm long đong quá ít, cho nên bọn họ có một khuyết điểm lớn nhất, đó chính là: Tuỳ tiện tin tưởng người khác, dễ mềm lòng.

Nhưng Hoắc Kiệt cũng không làm quan, giao tiếp đơn giản, cho nên đầu óc ngây thơ một chút cũng không phải chuyện xấu, nhất là đối với hắn mà nói, hiện tại là có chỗ tốt.

Tiêu Văn Việt yếu thế, Hoắc Kiệt giống như một người huynh trưởng chân chính, còn hỏi han ân cần, thật sự biết chiếu cố người.
Bình Luận (0)
Comment