Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 482

Hoắc đại cô nương vừa nói như vậy, Mai thế tử liền sững sờ.

“Biểu muội nào? Tại sao không cho nàng về phủ với ta? Võ phu kia không hề làm phiền chúng ta, hắn sống ở ngoại viện, bình thường người gặp hắn là phụ thân của ta chứ không phải là ta, có liên quan gì với phu thê chúng ta chứ? Hơn nữa…nàng cũng biết, gần đây cả nhà chúng ta phải đi ra chùa miếu ngoài thành ở lại ít ngày để hoàn nguyện, chuyện đã hứa hẹn với thần phật rồi, sao có thể lật lọng được? Nếu như nàng không nguyện thì nhất định phụ thân ta sẽ không hài lòng…” Mai thế tử vội vàng nói, có chút lo lắng.

Hoắc đại cô nương nghe xong lời này cũng cau mày.

Quả thật hoàn nguyện là chuyện rất quan trọng, dù sao cũng không nên đắc tội thần tiên.

Nhưng mà…biểu muội…

Cũng không thể không nghe được.

Không phải là nàng ấy cảm thấy biểu muội nói đúng, mà là sau khi Tiêu gia biểu muội hồi kinh lần đầu tiên đến nhà nàng ấy làm khách đã đặc biệt dặn dò nàng ấy không nên trở về, đây là ý tốt của nàng. Nếu như bên này nàng ấy đáp ứng, quay đầu lại lại quay về với trượng phu thì nàng ấy thành ra loại người nào rồi?

Nhân vô tín bất lập, cho dù chỉ là một lời hứa nhỏ cũng không thể lơ là.

“Không phải là không đi hoàn nguyện mà là qua thêm ít ngày nữa, chờ tra rõ chuyện võ phu trong nhà đã rồi ta lại đi cũng không muộn, cũng không vội đến mức phải đi trong một hai ngày.” Hoắc đại cô nương trịnh trọng nói: “Tướng công, nhà ta sau này còn phải lui tới nhiều hơn với biểu muội, lần đầu tiên này không thể làm tổn thương tâm ý của biểu muội được. Hơn nữa mấy năm nay ta cũng không thường xuyên quay về nhà mẹ đẻ ở lại, thỉnh thoảng về thăm ở lại một lần cũng là hợp lý.”

“…” Mai thế tử há miệng, không nói được lời nào.

Hắn rất hiểu thê tử mình, tuy nàng ấy là nữ tử nhưng tính tình cũng rất bướng bỉnh.

Chỉ cần nàng ấy cảm thấy chuyện này có lý thì người khác có khuyên nhủ một vạn lần cũng vô dụng!

Đương nhiên, đây cũng là điểm mà hắn thưởng thức nhất ở thê tử mình.

Hầu phủ bọn họ từ trên xuống dưới đều là người dễ nghe xúi giục. Phụ thân hắn là người ham chơi, hắn cũng là người ít kinh nghiệm thực tế, mấy ngày nay lại bị Nhị hoàng tử lừa gạt…Cũng may có thê tử lợi hại mới có thể quản lý Hầu phủ ngay ngắn rõ ràng, còn có nhà mẹ đẻ mạnh mẽ làm chỗ dựa, nếu không thì Hải Ninh hầu phủ bọn họ cũng phải chịu thiệt thòi rất nhiều.

Cho nên hắn không tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Chỉ là trong lòng nhịn không được mắng biểu muội của thê tử thêm mấy lần.

Tiêu gia biểu muội này thật đúng là người quái đản! Còn quản qua tới tận nhà hắn nữa…

Đồ nhiều chuyện!

Mai thế tử hậm hực bỏ về, lúc trở về Hầu phủ thậm chí còn đến gặp võ phu kia, người này…vẫn đàng hoàng luyện võ giống như trước đó, không có gì khác thường cả.

Tên cướp sao?

Giỏi võ công chính là cướp à?

Mai thế tử cũng không có tâm tư đi thăm dò nữa, phụ thân cũng không ngốc, nếu như thân phận có vấn đề thì ông ta sẽ không đưa về nhà đâu.

Chẳng qua hắn vẫn có chút tức giận với người biểu muội này.

Suy nghĩ một lúc, hắn gọi người tới: “Đi ra ngoài mua mấy cái bánh quả thị, bỏ vào mấy giỏ rồi đưa tới cho Tiêu gia đại cô nương!”

Hạ nhân không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Vân Chước đã nhận được số bánh quả thị đó.

Lão thái thái vẻ mặt khó hiểu: “Nhà chúng ta và Hải Ninh hầu phủ không có quan hệ gì cả phải không?”

Bởi vì khai quốc chưa tới một trăm ngăm, nguyên bản ba Công sáu Hầu mười hai Bá, ngoại trừ tước vị của Tiêu gia bọn họ không còn nữa, còn lại tước vị của những nhà kia gần như vẫn còn.

Nhưng tước vị còn đó, được trọng dụng lại không nhiều, mà Hải Ninh Hầu phủ này thì…

Trong số những nhà mang tước Hầu xem như không đáng chú ý.

Nếu nói Nhân An Quốc Công phủ của bọn họ bởi vì một bại gia tử mới xuống dốc thì Hải Ninh Hầu phủ này cũng bởi vì một tổ tông lắm mưu mô tâm nhãn mới thành ra dáng vẻ cao không cao thấp không thấp như bây giờ.

Cũng chính là Hải Ninh Hầu đời trước sau khi bị tiên hoàng răn dạy một lần, luôn nghĩ rằng tiên hoàng muốn g.i.ế.c mình nên sợ đến mức kẹp chặt cái đuôi làm người, còn cố tình nuôi dưỡng hậu nhân thành dáng vẻ văn không ra văn võ không ra võ, sợ bọn họ quá lóa mắt.
Bình Luận (0)
Comment