Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 534

Tiêu Văn Yến nhìn hai vị đại thúc quan sai kia, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng đào ra được, nếu còn đào không ra thì cậu cũng ngại đứng ngốc ở bên cạnh...

Hoắc Tuân nghe tiếng chạy đến, nhìn thấy hai người kia chuyển đồ từ dưới đất ra, trên cái rương này còn dính rất nhiều thứ dơ bẩn, mà cái rương cũng không hề nhỏ.

“Mở ra nhìn xem.” Hoắc Tuân nói thẳng.

Vẻ mặt hai quan sai cũng một lời khó nói hết, nhưng bọn họ có thể khẳng định, làm xong việc này, sau khi trở về tiền thưởng không thể thiếu.

Hai người đồng thời nín thở, lập tức động thủ.

Cũng may, đập vào mi mắt cũng không phải là một ít thứ ghê tởm đến cực điểm mà là một ít giấy vụn vặt lẻ tẻ.

“Giấy trắng giá đắt, ta cũng không nỡ mua, nhưng bên trong cửa hàng có một ít, thỉnh thoảng ta rút ra một tờ, cũng không nhiều, bọn tiểu nhị cũng nhìn không ra...” Lúc này, Bao Đại Thụ cũng xuất hiện, trôi dạt ở cách đó không xa, xoa xoa tay nói.

Hắn cầm giấy nhưng lại không dám trộm bút, mỗi lần đều là sau khi về nhà, dùng than vẽ ra một chút.

Hắn tuy rằng không đọc qua sách, nhưng lại rất biết đếm. Trước kia mỗi ngày chặt bao nhiêu củi, bán bao nhiêu đồng tiền, hắn đều có thể đếm được rõ ràng ràng.

Hoắc Tuân bước lên, mở những tờ giấy kia ra xem.

Những thứ được vẽ trên đó, ông ấy hoàn toàn không nhận ra, cứ nhét đầy một cái rương như vậy.

Tiêu Vân Chước cũng đi tới: “Khi còn sống Bao Đại Thụ đã kiếm được một cửa hàng. Chẳng qua cửa hàng kia nhìn như là của hắn, thực tế mỗi tháng hắn chỉ lấy tiền công, việc buôn bán trong cửa hàng hắn cũng không rõ ràng lắm, cũng không cho hắn quản nhiều. Những thứ này chính là sổ sách mà hắn ghi nhớ.”

“Sổ sách?” Trong lòng Hoắc Tuân giật mình: “Ý của ngươi là, Quản thị mượn tay Bao Đại Thụ, vơ vét của cải?”

“Ừm.” Tiêu Vân Chước gật đầu.

“Nhưng chúng ta không biết những chữ này...” Hoắc Tuân lập tức nói.

“Trước tiên chuyển đồ vật về đã, cháu lại nghĩ cách dịch nghĩa của mấy chữ này.”

Tiêu Vân Chước cũng có chút bất đắc dĩ, xem ra một lát nữa nàng không thể trốn được mùi xác thối trên người Bao Đại Thụ kia rồi.

Sắc mặt Hoắc Tuân có chút ngưng trọng, ông ấy nghe nói mấy ngày trước Tiêu Vân Chước chịu nhục trong bữa tiệc ở phủ Trưởng công chúa, lúc ấy có Quản gia phu nhân ở đó.

Gần đây Quản thị cũng làm không ít chuyện, không chỉ làm khó Tiêu Vân Chước trong yến hội, thậm chí sau lưng còn uy hiếp ông ấy ở nha môn.

Bên Hình bộ, bọn họ cũng nhúng tay vào, mấy lần yêu cầu bắt Tiêu Vân Chước đi nghiêm hình tra khảo vụ án Tần nữ, nhưng đều bị ông ấy tìm cách đè xuống.

Hơn nữa sớm đã thông khí với bệ hạ, Quản thị lúc này mới không thực hiện được ý đồ.

Bằng không cho dù Tiêu Vân Chước vô tội, cũng phải đi tới lao ngục của nha môn một lần, chịu chút hình phạt khuất nhục.

Cho nên Hoắc Tuân cũng không có ấn tượng gì tốt với Quản thị, nhìn mục đích thẳng thắn của Tiêu Vân Chước, ông ấy cũng không ngăn cản.

Hoắc Tuân lập tức sai người chuyển đồ lên xe ngựa.

Tiêu Vân Chước hiện giờ có năng lực thông thiên, bệ hạ cũng đặc biệt chú ý tới nàng. Nếu nàng thật sự nghĩ ra trật tự ý nghĩa của mấy chữ loạn thất bát tao này, nhìn có chút chân thật, vậy nhất định ông ấy sẽ truyền đến chỗ bệ hạ.

Trên xe ngựa, Tiêu Vân Chước đã bắt đầu nhìn lại.

“Lấy giấy bút của ngươi ra, lời nói của ta, nhớ cho kỹ.” Đúng lúc bên cạnh có một thư lại nhỏ, không dùng thì phí.

Tiêu Văn Yến ấp úng gật đầu: “Đại tỷ, ngươi có cảm thấy... quanh đây có mùi thối hay không? Ta không phải là nói cái rương này, cái rương này thối thật, nhưng cái mùi thối kia càng thêm buồn hôn hơn một chút, giống như là... thịt hư thối vậy... Chẳng qua cũng không phải quá rõ ràng, chỉ là lúc có lúc không…”
Bình Luận (0)
Comment