Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 539

Ánh mắt Tiêu Văn Yến cũng tối sầm lại.

Mẫu thân cười dịu dàng trong trí nhớ của cậu hình như càng lúc càng mờ nhạt rồi.

“Mẫu thân... Con và đại tỷ... chính là đặc biệt đến đây để gặp ngài...” Tiêu Văn Yến đi bước nhỏ về phía trước, muốn ngăn Tiêu Vân Chước ở phía sau.

Cậu cảm thấy mẫu thân mắng mình thì được, nhưng mắng đại tỷ lại không được, dù sao mẫu thân chưa từng nuôi dưỡng nàng.

Nhưng mà nhìn thấy động tác che chở này của Tiêu Văn Yến, Khương thị càng thêm tức giận, nhịn không được nhớ tới năm đó nhị nhi tử lén lút che chở nha đầu chết tiệt này!

Việt nhi của bà ta vẫn luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hết lần này tới lần khác lại vì nha đầu này mà chống đối bà ta, vì nha đầu này mà lén lút chạy ra ngoài viện tử của lão thái thái!

Khương thị càng nghĩ càng giận, dường như muốn phát tiết tất cả phẫn nộ trong mấy ngày nay.

Bà ta giơ tay lên, một cái tát hướng về phía Tiêu Văn Yến quất tới.

“Bốp” một tiếng thanh thúy, Tiêu Văn Yến bị đánh ngây ngẩn cả người.

Tiêu Vân nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, cũng cảm thấy người này nhất định phải học võ công. Nếu như cậu biết chút võ thì không đến mức không tránh thoát được... Mẫu thân thì sao chứ?

Sư phụ đã nói, người sống, là phải sống cho mình!

“Đôi tay này của mẫu thân, dứt khoát mà lại lưu loát, không tập võ thì thật đáng tiếc.” Tiêu Vân Chước nhàn nhạt nói một câu, sau đó lại nói: “Văn Yến tuổi này đã sớm tập võ, nghe nói trước đây từng học qua da lông, nhưng luôn bị đủ thứ chuyện làm chậm trễ, bởi vậy võ công còn không tốt lắm. Vì thế ta cũng hơi lo lắng, định tự mình dạy đệ ấy.”

“Hôm nay ta dẫn một vị giáo tập tiên sinh về nhà cho đệ ấy, mẫu thân dù sao cũng nên gặp qua trước, bởi vậy mới dẫn người đến gặp ngài.” Tiêu Vân Chước bình tĩnh nói.

Tiêu Vân Chước nói xong, vỗ nhẹ bả vai Tiêu Văn Yến.

Năm dấu tay trên mặt Tiêu Văn Yến hết sức rõ ràng.

Đầu óc cậu có chút không nghe sai khiến, bước chân khẽ dừng lại, sau đó đặt cái bọc phía sau xuống.

Khương thị nghe Tiêu Vân Chước nói, còn khịt mũi coi thường: “Ta còn không biết tâm tư nhỏ bé của ngươi sao? Ngươi liền nghĩ dùng những biện pháp này dụ Yến nhi hướng về ngươi! Ly gián mẫu tử chúng ta! Một hồi là Hoắc phu tử, một hồi là giáo tập tiên sinh, tại sao ta lại sinh ra một nghiệt chướng tâm tư thâm trầm như ngươi chứ…”

Khương thị còn chưa dứt lời, ánh mắt theo bản năng đặt ở trên cái bọc kia.

Tiêu Văn Yến chết lặng mở bao ra, sau đó nói: “Đây là... Bao Đại Thụ... Là sư phụ dạy học của con...”

“...” Khương thị ngơ ngẩn, ngay sau đó “A——”

Cả người đều gào thét, liên tiếp lui về phía sau, mặt mày trắng bệch.

“Ngươi, hai tên khốn kiếp các ngươi, loại đồ bẩn thỉu này mà dám mang về trong nhà sao!” Khương thị đều kinh sợ.

“Người bẩn hay không bẩn, không phải nhìn xương mà là nhìn tim.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc giải thích với bà ta: “Cũng giống như mẫu thân, nhìn thì tôn quý nhưng lại không có bao nhiêu hình người. Ta làm con của ngươi thật đúng là xui xẻo, nhưng việc đã đến nước này, không còn lựa chọn nào khác, ta cũng đành nhận mệnh, sau này nữ nhi chắc chắn sẽ hiếu thuận với ngươi…”

Khương thị vừa tức vừa sợ, bộ xương kia, bà ta cũng không dám liếc mắt nhìn nhiều.

Thứ ghê tởm như vậy, Tiêu Vân Chước lại dám đưa đến trước mặt bà ta, nàng muốn làm cái gì chứ!

“Mang đi! Nhanh ném ra ngoài!” Khương thị lập tức hét to.

Tiêu Vân Chước mỉm cười: “Không thể nào, người tới là khách, mẫu thân phải tôn trọng một chút mới đúng.”

“...” Hai mắt Khương thị tràn đầy vẻ không thể tin: “Nha đầu chết tiệt! Ta thấy ngươi mới là người điên! Ta là mẫu thân ruột thịt của ngươi, thế mà ngươi lại dùng thứ này hù dọa ta, ngươi an lòng cái gì? Người bất hiếu như ngươi sẽ bị sét đánh!”

“Chẳng qua chỉ là một bộ hài cốt mà thôi, sao mẫu thân lại sợ như vậy? Nhớ năm đó ta ở Vạn Cốt Pha từ trong quan tài bò ra, là giẫm lên vô số hài cốt mới tìm được đường ra đấy.” Tiêu Vân Chước không có nửa điểm tình cảm: “Qua vài ngày nữa, ta muốn đi Vạn Cốt Pha đón sư phụ, mẫu thân có thể giúp ta không? Sư phụ ta trước đây rất hiếu kỳ không biết lòng dạ ngươi sắt đá ra sao. Bây giờ có cơ hội, ta muốn đưa ngươi đến trước mặt sư phụ để ông ấy cẩn thận nhìn vật hiếm lạ, để ông ấy ở dưới kia có thể chém gió với mấy tiểu quỷ khác về vật hiếm lạ trên thế gian này.”
Bình Luận (0)
Comment