Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 564

Lão thái thái định thần nhìn một lúc lâu, lúc này mới nhận ra người trước mắt là đại tôn tử mà bà ấy tự tay nuôi lớn.

"Tổ mẫu!" Giọng điệu của Tiêu Văn Dũ dường như cũng lớn hơn mấy phần: "Trời lạnh rồi, người đừng đứng chờ ta, có chuyện gì chúng ta về nhà trước rồi nói!"

"..." Lão thái thái há to miệng, vậy mà không biết nên nói cái gì cho phải, vốn dĩ bà ấy lo lắng đứa nhỏ này ở bên ngoài có bị đói bị lạnh hay không, nhưng nhìn dáng vẻ khỏe mạnh này, chỉ sợ mấy tháng này ăn không ít thịt đi...

Người đã đen đi rất nhiều, nhưng xem ra thì khoẻ mạnh.

"Đúng… đều trở về, trở về rồi nói." Lão thái thái vội vàng trả lời.

Cả nhà đều vào trong phòng, uống hai tách trà nóng, lúc này lão thái thái mới lại nói: "Chuyến này của con có gì hung hiểm không? Ban ngày lúc vào cung, bệ hạ nói thế nào?"

Tiêu Văn Dũ cởi mở cười một tiếng: "Tổ mẫu đừng lo lắng, núi cao sông dài, hung hiểm ít nhiều gì cũng có một chút, nhưng trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, bên cạnh ta nhân thủ cũng đủ, ngược lại là không xảy ra sai sót gì, lời dặn dò của bệ hạ cũng đã hoàn thành, chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Lão thái thái cũng cảm thấy không có vấn đề lớn, nếu như làm không tốt, tôn nhi cũng không có dáng vẻ thong dong như này.

"Tất cả thuận lợi là được, những ngày con không ở nhà này, mặc dù trong nhà xảy ra không ít chuyện, nhưng cũng không ầm ĩ ra nhiễu loạn quá lớn." Lão thái thái nói xong, chỉ ba vị giai nhân đứng phía sau: "Đây là thiếp thất mấy ngày trước bệ hạ ban cho phụ thân con, mặc dù phụ thân con không ở nhà, nhưng nếu như là ý chỉ của bệ hạ, nhà chúng ta cũng phải đồng ý..."

Tiêu Văn Dũ hơi kinh ngạc nhìn lướt qua.

"Bệ hạ tại sao lại đột nhiên ban thưởng người tới?" Tiêu Văn Dũ vô cùng không hiểu.

"..." Lão thái thái cũng không biết nên giải thích thế nào.

Đúng lúc này, Khương thị đột nhiên xông ra, vừa rồi bà ta cũng không đi ra ngoài nghênh đón, giờ phút này được người đỡ, sắc mặt trắng bệch, trong tay cầm khăn, sau khi nhìn thấy Tiêu Văn Dũ, hốc mắt trực tiếp đỏ lên.

"Văn Dũ, con đi ra ngoài, vi nương ngày ngày nhung nhớ..." Khương thị vẻ mặt hiền từ.

Nhưng Tiêu Văn Dũ lại giật nảy mình, sự hoảng sợ trong mắt không che dấu đi chút nào.

Lúc trước hắn sẽ giả vờ là dáng vẻ quân tử, cho là mình đã đi trên con đường văn chương, vậy thì phải xứng đáng với sự dạy bảo của phu tử, xứng đáng với thân phận người đọc sách của chính mình, tránh mất mặt xấu hổ.

Nhưng trên thực tế, hắn vốn cũng không phải là loại ham học, tính tình cũng càng thô kệch hơn.

Những ngày đi ra ngoài này, ban đầu còn sẽ duy trì thể diện, nhưng rời khỏi kinh thành càng xa hắn càng phát hiện ra, hào hoa phong nhã với hắn mà nói chỉ khiến hắn bị liên lụy.

Đầu tiên, bệ hạ ban cho hắn những tinh binh kia phần lớn là có chút bản lĩnh, dù là không phải ngàn dặm mới tìm được một cũng là ngàn dặm chọn một, làm sao đối với một người đọc sách là nói gì nghe nấy? Những quy củ như quân tử đó của bọn hắn căn bản không được việc, ngược lại thể hiện ra là quá yếu đuối.

Nếu như thế, hắn cũng không giả vờ nữa, dứt khoát dứt bỏ những năm học hành này, bắt đầu lại từ đầu.

Sau đó, đến thuộc địa bên kia, những tiểu quốc đó, thành trại hay là bộ lạc, đừng thấy không lớn, nhưng tâm tư nhiều vô cùng, khi đó hắn mới phát hiện ra, bệ hạ nào phải gọi hắn đi làm tư nghi quan, rõ ràng chính là muốn cho hắn làm tướng quân thủ lĩnh, xem hắn có thể đè ép được những người kia hay không.

Như vậy, thủ đoạn của hắn càng phải sát phạt quyết đoán mới được.

Những năm này ở kinh thành đọc sách, hắn ngay cả con gà cũng không thể g.i.ế.t., nhưng ra bên ngoài, không nghe lời nói chém là chém.

Gần như là trong một đêm, hắn từ bỏ tất cả lúc trước, biến chính mình thành một dáng vẻ khác.

Cho nên giờ phút này gặp lại Khương thị, người mẹ từ trước tới giờ không thân thiết với hắn, lại đột nhiên hướng về phía hắn thút thít, suy nghĩ đầu tiên của Tiêu Văn Dũ không phải mẫu thân chịu uỷ khuất lớn gì, mà chính là nghĩ đến...

Đây có phải là người khác giả mạo hay không?
Bình Luận (0)
Comment