Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 567

Tiêu Văn Dũ nhìn muội muội ngoan ngoãn, càng yên tâm hơn rất nhiều: "Ta đi ra ngoài, lo lắng nhất chính là muội, chỉ sợ ngươi gặp phải phiền phức gì... Những ngày này sống được chứ? Không ai bắt nạt muội chứ?"

"Rất tốt." Tiêu Vân Chước nghiêm túc nhẹ gật đầu.

Ánh mắt Tiêu Văn Dũ lại đặt vào thanh kiếm bên cạnh Tiêu Vân Chước.

"Kiếm này... Bảo thạch lấp lánh, nhìn không phải thứ tầm thường..." Tiêu Văn Dũ hơi kinh ngạc: "Ai tặng cho muội?"

Hắn vừa trở về, vẫn chưa nghe nói điều gì.

"Đây là kiếm Tử Dương bệ hạ ban thưởng cho nàng." Lão thái thái vừa cười vừa nói: "Nha đầu này đoán mệnh chuẩn, xử lý được mấy vụ án, bệ hạ rất hài lòng với nàng, đặc biệt ban thưởng."

Tiêu Văn Dũ cực kỳ kinh ngạc.

Xử lý vụ án? Còn được bệ hạ ban thưởng?

Thứ như đao kiếm, là sẽ không dễ dàng khen thưởng cho người, bệ hạ ban thưởng thứ này, cũng mang ý nghĩa Tiêu Vân Chước trong mắt bệ hạ giống như thanh kiếm này xinh đẹp, sắc bén, không giống bình thường.

Xem ra, chuyện trong nhà này, hắn phải cẩn thận hỏi thăm một chút rồi.

Một lát sau, cả nhà dùng bữa.

Khương thị thật giống như chưa từng xuất hiện.

Tiêu Văn Dũ phát hiện đã qua rất lâu, nhị đệ lại vẫn chưa tới, cũng không nhịn được bắt đầu quan tâm: "Nhị đệ đâu?"

"Không biết, nói là có việc ra ngoài, đã lâu rồi chưa về nhà." Lão thái thái cũng rất lo lắng, ban đầu lo lắng lão nhị ở bên ngoài làm chuyện xấu, nhưng thời gian lâu dài, thì bắt đầu lo lắng đến thân thể của hắn.

Đứa nhỏ này lúc ra đi cũng không lấy nhiều bạc, ngộ nhỡ bị bệnh, cũng không biết có tiền mua thuốc và đồ ăn hay không?

"Trên đường trở về ta đã suy nghĩ rất nhiều, vừa mới trở lại nhìn thấy dáng vẻ đó của mẫu thân, đối với nhị đệ càng không thể yên tâm. Sau này ta đại khái sẽ không thể ở lại kinh thành, nếu chỉ là mấy tháng thì cũng thôi đi, chỉ sợ lâu dài, thật sự như này, ta dự định dẫn theo nhị đệ, bất luận đi chỗ nào, người này ở bên cạnh, ta mới có thể an tâm." Tiêu Văn Dũ nghiêm túc nói với lão thái thái.

Nếu như nhị đệ vẫn giống như trước kia, vậy thì người này tuyệt đối không thể để ở kinh thành một mình.

Đến lúc đó hắn và cha ở bên ngoài có cố gắng như thế nào, nhưng hậu phương thất thủ, tất cả đều vô nghĩa.

"Huynh thương lượng với nhị ca là được." Tiêu Vân Chước một chút ý kiến cũng không có: "Nhưng đại ca... trong số mệnh của huynh có một khắc tinh."

"Có ý tứ gì?" Tiêu Văn Dũ không hiểu.

"Cung huynh đệ của huynh, lúc trước nhìn thì không tốt lắm, huynh đệ không liên quan thậm chí không chịu sự liên luỵ của huynh đệ, chỉ là nhìn không tốt lắm, nhưng bây giờ tướng mạo thay đổi một chút, chính là quẻ tốt hỗ trợ lẫn nhau." Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.

"Nếu như là quẻ tốt, vì sao lại nói là khắc tinh?" Tiêu Văn Dũ không hiểu.

"Quan hệ giữa người và người, rất phức tạp." Tiêu Vân Chước nhìn hắn không nói tỉ mỉ.

Cũng ví dụ như giữa phu thê, hỗ trợ lẫn nhau, nhưng luôn có một phía có thể khắc chế được một phía khác...

Đại ca lần này đi ra ngoài chắc là đã trải qua không ít hung hiểm, chính là đã phá tướng rồi lập lại, sau đó cho dù là năng lực hay là tính cách, đều sẽ như nấm mọc ra sau mưa như măng trổ đất mà lên, nhưng g.i.ế.t. phạt nhiều, chắc chắn sự ôn nhu sẽ giảm bớt, hắn cần thêm một đôi mắt, một đôi mắt thanh lãnh không nhận bất cứ ảnh hưởng gì của sát phạt chiến tranh, vào lúc mấu chốt sẽ phân biệt phương hướng cho hắn.

Trước đó nàng đã xem bói cho nhị ca, là vận tốt.

Nhưng cũng không nghĩ ra rốt cuộc hắn muốn đi làm cái gì.

Nhưng vào thời khắc nhìn thấy đại ca, Tiêu Vân Chước đột nhiên đã hiểu.

Nhưng nhị ca đã không nói, Tiêu Vân Chước cũng dự định tiếp tục làm kẻ ngốc, chỉ là nhớ tới dáng vẻ nhị ca im hơi lặng tiếng, Tiêu Vân Chước cũng cảm thấy có chút kiêu ngạo.

Lao ngục, Quỷ Hồn, quả nhiên không phí công cho nhị ca nhìn!
Bình Luận (0)
Comment