Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 607

Tiêu Văn Yến nhìn chằm chằm nhược điểm của đại ca.

Có điều hắn cũng không bị thương tổn đến chỗ đó!

"Vậy cha thì sao? Nhược điểm của cha ở đâu?" Tiêu Văn Yến vội vàng nói.

"Dù sao cha cũng lớn tuổi hơn so với đại ca, chiêu thức sẽ càng khôn khéo đưa đẩy hơn một chút, nhưng... " Tiêu Vân Chước dừng một chút: "Tuổi tác của cha lớn rồi, giai đoạn sau sẽ không đủ sức, nếu đại ca tránh né mũi nhọn trước, có lẽ có thể chiếm được tiện nghi trong tay cha."

"Có điều hôm nay hạ bàn của cha không vững, khả năng tối hôm qua quỳ tổ tông rồi." Tiêu Vân Chước quan sát cẩn thận, lại nghiêm túc nói ra.

"Vậy chính là nói đại ca nên công kích hạ bàn của cha rồi?" Tiêu Văn Yến vội vàng kích động hỏi.

"Ta chỉ nói là cha lớn tuổi xương khớp không tốt mà thôi, công phu mèo cào của đại ca, cho dù cha có quỳ hai ngày, cũng có thể ứng phó được." Tiêu Vân Chước cười lại nói.

Lời này của nàng không nhẹ không nặng, vừa vặn bị hai cha con này nghe thấy rõ ràng.

Trong lòng Tiêu Văn Dũ tức tối.

Tiêu Trấn Quan cũng kìm nén cơn giận...

Tuổi tác của ông ấy cũng không coi là quá lớn chứ? Lúc Lục lão tướng quân ở độ tuổi của ông ấy, cũng mới nổi danh đó!

Nhưng miêu tả của khuê nữ về đại lang ngược lại không sai, tiểu tử này ra tay quả thật hơi nóng nảy, cho nên có trăm ngàn chỗ hở!

Nếu đưa lên chiến trường, những khuyết điểm này là sẽ đòi mạng, cho nên Tiêu Trấn Quan trực tiếp sửa lại chiến thuật, mỗi một chiêu thức đều đánh về phía nhược điểm của Tiêu Văn Dũ, Tiêu Văn Dũ liên tục tháo chạy, cũng bị làm cho phát bực, vô ý thức đi theo tiết tấu mà Tiêu Vân Chước nói, bắt đầu tránh né mũi nhọn, hao tổn tinh lực.

Nhưng Tiêu Vân Chước vẫn chưa xong.

"Hôm nay cha ta khí sắc không tốt, dễ nóng tính, dễ nổi giận, nếu như đại ca có can đảm nói ra vài câu hung dữ kích thích cha, chắc chắn cha sẽ mất đi vài phần thắng."

"Vừa rồi hai chiêu này của đại ca không được, quyền cước rơi xuống vị trí nhiều thương tổn da thịt nhất, nếu có thể đổi thật thành giả thì sẽ tốt hơn chút, như vậy chiêu tiếp theo mới có thể đạt được hiệu quả càng mạnh mẽ hơn, khả năng cha phải chịu đau hơn ba phần."

"Đại ca bắt đầu đổi đường đi rồi... chỉ tiếc là vẫn quá nôn nóng, chưa trải qua huấn luyện chính xác, chắc chắn sẽ luống cuống tay chân, nếu như lúc này cha nắm được đúng thời cơ..."

Tiêu Vân Chước huyên thuyên.

Tiêu Văn Yến nghe vậy tràn ngập nhiệt huyết.

Cậu thấy đại ca bị cha nện từng quyền rắn chắc, mà đại ca cũng chiếm được mấy phần tiện nghi, thời gian càng lâu, hai người càng đánh càng kịch liệt.

Lúc này Tiêu Văn Dũ nào còn nhớ đến tập trung sức mạnh, đến điểm là dừng?

Hắn chỉ biết, cha hắn làm thật!

Từng chút từng chút, hận không thể đánh chết hắn.

Con ngoan ai thích làm thì làm, dù sao hắn cũng không làm được! Cho nên cũng thông suốt, hận không thể cưỡi trên đầu cha hắn làm mưa làm gió.

Tiêu Vân Chước nhìn cảnh tượng này, thỏa mãn cười.

Đánh nhau ấy à, thì phải như vậy hay, đến điểm là dừng là có ý gì?

"Đại tỷ, ngươi lợi hại như vậy, nếu đánh nhau với cha, ngươi có thể thắng không?" Tiêu Văn Yến tràn ngập tò mò và chờ mong.

"Đương nhiên không thể." Tiêu Vân Chước nhếch miệng cười một tiếng: "Tay chân ta nhỏ, sức mạnh tự nhiên cách xa phụ thân, hơn nữa gần đây ta rất lười nhác, cũng không luyện võ, không thắng được."

"Thế nhưng ngươi tìm ra nhược điểm của cha mà? Ngươi tấn công nhược điểm của cha, cũng không được à?" Tiêu Văn Yến nhất thời thất vọng.

"Lý luận suông dĩ nhiên là dễ dàng, nếu như thực chiến, quyền cước như dao đâm vào trên thân, mỗi một cái đều rất đau, sao còn lý trí mà phân tích? Hơn nữa thứ ta học, không giống như bọn họ." Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật.

Những năm này mặc dù cha nàng đi tranh tiền đồ, nhưng cũng ngày ngày khổ luyện ở quân doanh.

Dù là trở về nhà, từ trước tới giờ cũng không lười biếng, trời chưa sáng đã thức dậy tập võ, tuổi đã cao còn chưa buông thả bản thân, vậy thì võ công làm sao có thể kém chứ?
Bình Luận (0)
Comment