Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 643

Lần trước đánh nhau với tẩu tử Tiêu gia và Tiêu Vân Chước, là nàng ấy quá dứt khoát, quá mạo muội, lúc này nàng ấy coi như ngã một lần khôn hơn một chút, làm nền nhiều như vậy, nhắc đến một chút yêu cầu, coi như hợp lý?

"..." Tâm Tiêu Văn Dũ vừa mới căng thẳng, cũng run lên một cái.

Nhìn qua cũng không giống như là nói đùa.

Nhưng... Đánh thì đánh!

“Được!" Tiêu Văn Dũ cảm thấy rất thú vị, nam nhân đánh nhau không ít, nhưng nữ tử ấy à... là người đầu tiên.

Nhưng rất hiển nhiên, Hoa Ỷ Phong trước mắt không thể khinh thường, không thể bởi vì nàng ấy là nữ tử mà cố ý tránh né, hắn cảm thấy càng thản nhiên đối mặt, kề vai chiến đấu mới là tôn trọng!

...

Gió lớn càn quét một ngày, rồi yếu đi hai ngày, rất nhanh lại ngóc đầu trở lại.

Mặc dù đã sớm phòng hộ một phen, thôn làng xung quanh vẫn bị thiên tai nghiêm trọng, phòng ốc chống chọi được nạn tuyết lần này lại không chịu đựng được thử thách, vô số cỏ tranh mảnh ngói bị cuốn lên không trung, đợi sau khi tất cả kết thúc, khắp nơi đều bừa bộn.

Thôn làng gặp phải thiên tai, có hơn hai ngàn căn nhà bị hủy, người bị thương cũng có bảy, tám trăm người, còn có hơn trăm người bởi vì thiên tai mà chết.

Bên trong một cái thôn nhỏ, bởi vì nhà cửa rải rác, bốn phía cây cỏ không nhiều, vị trí tụ gió, đến mức trực tiếp bị san phẳng.

Nhất thời, bên ngoài kinh thành, xuất hiện rất nhiều người không có nhà để về.

Tiêu Vân Chước ngồi ở Thừa Linh Trụ, cảm nhận được khí trong kinh hơi đục, giờ khắc này, lại đột nhiên có thể hiểu được tâm tình năm đó của sư phụ.

Khi còn bé nàng đã từng hỏi sư phụ, vì sao phải chịu chết, vì người khác mà chết, mạng cũng bị mất, tại sao đáng giá chứ? Sư phụ nói, ông ấy cũng tiếc mệnh, nhưng âm hồn trên đất khắp nơi, khắp nơi là quỷ oán niệm hò hét, nếu như ngoảnh mặt làm ngơ, mới là sống không bằng chết.

Bây giờ chỉ là một cơn bão mà thôi, dĩ nhiên là không đạt đến cảnh luyện ngục nhân gian như sư phụ trước khi qua đời.

Nhưng oán khí và bi thương đến từ người vô tội bất lực nhất trên đời, Tiêu Vân Chước đã có thể cảm nhận được một chút.

Gió ngừng, nội thành dường như lại khôi phục như bình thường.

Nhưng cũng không ít người biết tình hình ở thôn xá ngoài thành, quyên tiền quyên đồ.

"Bệ hạ ban thưởng cho ta không ít, phụ vương cũng cho ta mang theo không ít nhân thủ đến kinh thành, nhiều người và vật như vậy ta cũng không cần đến, từ hôm nay, đổi đồ thành tiền rồi sửa nhà sửa cửa cho bách tính gặp thiên tai, tất cả nhân thủ bên cạnh ta, chỉ cần còn có thể đi được, thì đi phụ một tay, chiếu cố cho bách tính, xây nhà cửa, đều được." Tịch Chiếu quận chúa ở cửa thành, đại nương vừa mới đỡ dậy một cái đã khóc đến sắp té xỉu, ở ngay trước mặt đại nương này, mở miệng nói ra.

Hôm nay có không ít người tới đây, dĩ nhiên cũng có rất nhiều người đều nghe thấy.

"Nghe nói Tịch Chiếu quận chúa ở trên đất phong rất có hiền danh, thân thể Lăng Tây Vương có tật, cho nên những việc vặt ở trên đất phong gần như đều là do nàng ta làm, có phần được lòng người, hôm nay xem ra, quả thật là thiện tâm."

Chẳng qua vì sao Tịch Chiếu quận chúa đi ra ngoài luôn đội mũ mạng?"

"Tịch Chiếu quận chúa chính là con người có hiếu, lúc cha nàng ta bệnh, ngày ngày lo lắng khóc nỉ non, gần như là thương tổn tới con mắt, không nhìn thấy rõ, cho nên vẻ ngoài nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế phần lớn là do hạ nhân bên cạnh dẫn đường."

"..."

Xung quanh, những lời đồn liên quan tới Tịch Chiếu quận chúa càng ngày càng nhiều.

Tiêu Văn Dũ dẫn theo đám người, phụng mệnh an bài cho nạn dân, có mấy lời rất nhanh đã truyền vào trong tai hắn.

Vừa nghe xong, trong lòng cũng bắt đầu có chút bất an.

Không nhìn thấy rõ? Chuyện ở núi Vạn Cốt hắn cũng chưa quên.

Năm đó muội muội dùng thanh chuỷ thủ chưa từng mở lưỡi đâm vào mắt của nữ tử bằng tuổi... Tịch Chiếu quận chúa này, tuổi tác của nàng ta hình như không chênh lệch mấy so với tiểu muội?

Tiêu Văn Dũ làm xong chuyện quan trọng, lập tức tới tìm đại bá Hoắc gia.

"Đại Bá Phụ! Ngài biết Lăng Tây Vương có mấy đứa con chứ? Tịch Chiếu quận chúa có huynh đệ ruột thịt song sinh cùng một mẹ sinh ra hay không?" Tiêu Văn Dũ có hơi nóng nảy, thái độ hết sức nghiêm túc.
Bình Luận (0)
Comment