Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 689

Nhưng dã tâm của Bắc Đình không thể không đề phòng.

Lúc trước binh mã đại nguyên soái định ra tuổi cũng không nhỏ, mấy năm này chinh chiến, trên người thương tích đầy mình, nhưng vì trấn an quân tâm nên cũng không truyền ra nửa điểm phong thanh. Hiện tại chiến tranh tạm dừng, Càn Hòa Đế lập tức triệu người trở về.

Mà Tiêu Trấn Quan đúng là đã lịch luyện được, tích lũy được không ít công tích.

Càn Hòa Đế trực tiếp ra lệnh cho ông ấy dẫn dắt một số tướng sĩ tiếp tục trấn thủ biên quan, để phòng ngừa Bắc Đình lại làm loạn thêm lần nữa.

Kết quả này, Tiêu Vân Chước không cần tính cũng có thể đoán được, cho nên cũng không có nửa điểm thất vọng, ngược lại là lão thái thái không thấy được con cháu, trong lòng lo lắng không thôi.

Ở độ tuổi này của lão thái thái, trước kia lại từng bị bệnh nặng, thân thể vốn khó chịu được mấy mùa đông giá rét. Nhưng mấy năm nay bên cạnh có ba hậu bối tri kỷ ở bên cạnh nên vẫn còn rất khỏe mạnh.

Tiêu Vân Chước ở kinh thành, nhưng số lần về nhà không nhiều. Việc vặt trong nhà, Tiêu Văn Yến cũng học cách quản lý, đã từ một hùng hài tử không biết tốt xấu trưởng thành thành một thiếu niên lang tuấn tú.

Người này có một thân sức trâu dùng mãi không hết, tập võ đọc sách đều giống như không biết mệt, còn dựa vào một cái miệng giỏi ăn nói biết nói hươu nói vượn, trở thành công tử ca nổi danh trong kinh. Năm ngoái được bệ hạ triệu nhập cung gặp mặt, da trâu cũng thổi tới trước mặt bệ hạ.

Trên người Tiêu Văn Yến có tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, quả thật khiến Càn Hòa Đế vô cùng yêu thích. Thiếu niên lang ngây thơ cuồng ngạo, nhưng lại không vô tri, thậm chí còn sợ Tiêu Vân Chước muốn chết, nhìn vậy lại rất buồn cười.

Tiêu Văn Yến hiện tại cũng không còn ngốc như vậy nữa, cậu cũng biết tác dụng của mình là gì.

Hiện tại bệ hạ không cần cậu ra trận g.i.ế.c địch như phụ thân huynh trưởng, cậu ở kinh thành làm linh vật mới là tốt.

Sau khi mẫu thân biến mất ba năm, đại ca và đại tẩu mới thành thân ở biên quan. Khi tin tức truyền tới, trong lòng cậu cũng đã dự liệu được điều gì, chỉ là cậu cũng biết phụ huynh nhà mình là hạng người gì, có chút quyết định rất khó khăn, nhưng lại không thể không làm, không thể trách bọn họ.

Hiện tại cậu chỉ nghĩ, đợi tẩu tẩu mang thai, hài tử nuôi mấy năm rồi thì hơn phân nửa là sẽ đưa về đây học tập. Đến lúc đó, mình chính là lão đại, phụ trách trông giữ đám cháu trai cháu gái, để phụ huynh không có nỗi lo về sau, mới là trách nhiệm cậu nên có.

Trong lòng cũng có chút đáng tiếc, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nước tốt thì nhà mới tốt, cậu lại cảm thấy vẫn ổn.

Hơn nữa, cậu cũng sẽ không bị nhốt cả đời, chờ khi cậu đến hơn ba mươi tuổi, mấy hài tử cũng đã trưởng thành rồi, cậu muốn đi ra bên ngoài nhìn xem, hẳn là cũng được đi?

Đương nhiên, những ý nghĩ này cậu chỉ nói với Hoắc phu tử.

Mấy năm nay đại tỷ càng ngày càng cao thâm khó lường, thái độ với cậu cũng bớt quan tâm lo lắng hơn.

Phu tử nói nàng là quốc sư, không thể có tính trẻ con quá nhiều, càng không thể để người ta cảm thấy nàng quan tâm đến người nhà còn hơn bách tính, cho nên khó tránh khỏi phải thu liễm tâm tính.

Cậu cảm thấy cũng có lý.

Hơn nữa nghĩ như vậy, cậu còn cảm thấy đại tỷ giả bộ thật vất vả.

Làm quốc sư, nhìn như phong quang vô hạn nhưng lại bị gác ở trên Quan Tinh Đài, không thể có quá nhiều buồn vui, nếu không mấy người phía dưới nhìn thấy sẽ sinh ra bất an.

Bệ hạ dường như cũng như vậy, phải uy nghiêm ổn trọng mới có thể khiến người ta hoàn toàn tín nhiệm.

Nhưng đại tỷ như vậy, luôn thiếu mấy phần nhân vị.

Có một lần cậu cầu xin bệ hạ, mặt dày mày dạn đi Quan Tinh Đài, đứng bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm đại tỷ một hồi. Một khắc này, cậu cảm thấy đại tỷ giống như một khối ngọc điêu khắc, nổi lên linh tính, nhưng lại lạnh như băng.

Cậu lại có chút hoài niệm Tiêu Vân Chước năm đó ở trên đường hành hung mình, vừa hung dữ, nhưng lại rất thú vị.

Cũng bởi vậy, Tiêu Văn Yến cũng có thêm một việc vui.

Mỗi lần gặp Tiêu Vân Chước, cậu luôn không tự chủ được mà trở nên cợt nhả, miệng đầy khoác lác, nói đùa không đâu vào đâu, lôi kéo nói đầy chuyện lý thú trong thư viện. Năng lực kể chuyện của cậu rất mạnh, kiểu gì cũng phải nhìn thấy khóe miệng đang gắt gao kìm nén của Tiêu Vân Chước, còn cả ý cười khắc chế trong mắt, cậu mới cảm thấy đã đạt được mục đích.
Bình Luận (0)
Comment