Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 69

Mạnh Vịnh Tư giờ phút này coi Tiêu Vân Chước là hy vọng duy nhất của mình, thấy nàng nói như vậy, nàng ấy không những không kinh ngạc mà còn nhảy dựng lên, nhanh chóng nhìn về phía phụ thân mình…

“Phụ thân! Phụ thân xem, Tiêu cô nương nói không hề sai! Ánh mắt Vương ma ma thay đổi như thế chứng tỏ trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện. Còn nữa, không phải trong nhà đã từng đối xử khắc nghiệt với các biểu thẩm thẩm… Đó không phải là làm ác đó sao? Đây là lần thứ ba rồi.” Giờ khắc này, Mạnh Vịnh Tư quên đi mọi phép tắc.

Nàng chỉ biết, Tiêu Vân Chước có thể cứu đệ đệ mình.

“…” Mạnh Hầu gia chỉ cảm thấy một lời khó nói hết.

Trưởng bối nhà mình, ít nhiều gì cũng hiểu được mấy phần.

Việc cô mẫu đối xử khắc nghiệt với con dâu tuyệt đối là sự thật, nhưng một tháng nay trong nhà có người nào c.h.ế.t hay không thì ông ta không rõ ràng lắm…Ông ta nhớ rằng lúc cô mẫu đến nhà, bên người thường có một ma ma đi theo, nhưng không phải là người trước mặt này…

“Ngươi…ngươi… ngươi nói bậy nói bạ!” Sắc mặt cô nãi nãi Mạnh gia trầm xuống, hai tay run rẩy.

Không biết tại sao sau khi tiểu nha đầu này nói ra những chuyện này, trong đầu bà ta không khỏi nghĩ đến những chuyện mình đã từng làm trước kia.

Trong lòng hoang mang lo sợ.

Không thể nào, thân thể cốt cách bà ta vẫn luôn khỏe mạnh, sao có thể sinh bệnh được chứ? Tuyệt đối không!

Tiêu Vân Chước tận mắt nhìn thấy lão thái thái này loạn tâm trí, mà tâm trí loạn thì khí tướng cũng loạn…

Chậc, chuyện xấu liền nối tiếp nhau.

“Hôm nay bà còn có tai họa đổ m.á.u nữa, ta khuyên bà nên ít nói lại, nghĩ thoáng một chút, nếu không thì bà sẽ càng lúc càng xui xẻo hơn.” Tiêu Vân Chước không hề thu liễm chút nào.

“Nha đầu ngươi trong miệng đầy lời ngông cuồng, nha đầu xui xẻo c.h.ế.t tiệt kia, ta mặc kệ ngươi là nữ nhi nhà ai, xem ta có xé nát cái miệng của ngươi ra không!” Nói xong, cô nãi nãi ra lệnh một tiếng, bảo ma ma ở bên cạnh bước tới động thủ.

Mạnh Vịnh Tư kinh hãi, lập tức cản lại.

Nhưng trong lòng Vương ma ma kia cũng rối bời, sợ mình cũng sẽ c.h.ế.t không yên lành nên lúc bước tới, chân trái vấp chân phải, ngã sấp xuống.

Tiêu Vân Chước túm lấy Mạnh Vịnh Tư, lập tức tránh ra một bên.

Vương ma ma trực tiếp hất đổ cái đĩa, sức lực rất lớn làm tách trà chấn động, Vương ma ma đang luống cuống sợ bị tách trà đập trúng nên đưa tay che lại, chén trà bị chặn nên đổi hướng, đập về phía cô nãi nãi đứng ở phía sau.

Vị lão phu nhân này thân thể không quá nhanh nhẹn nên không kịp né tránh.

Bà ta trơ mắt nhìn tách trà nện thẳng vào sống mũi mình.

Tách trà rơi xuống, m.á.u mũi cũng phun ra.

Mạnh Vịnh Tư trừng lớn hai mắt, kích động nắm lấy cánh tay Tiêu Vân Chước: “Chảy máu! Chảy m.á.u rồi!”

“…” Mạnh Hầu gia nuốt ngụm nước bọt, vội vàng trừng mắt nhìn nữ nhi. Cho dù ông ta cũng không thích cô mẫu này nhưng dù sao cũng là trưởng bối, trưởng bối bị thương, tiểu bối sao có thể vui vẻ như thế, quả thực không ra thể thống gì.

Nhưng trong lòng cũng cảm thấy d.a.o động.

“Cô mẫu, ngài không sao chứ?” Mạnh Hầu gia thật sự có chút đắn đo.

Tiểu nha đầu Tiêu gia này sao lại tà dị như vậy? Mới nói có tai họa đổ máu, sau một khắc liền thành sự thật rồi!?

Cô nãi nãi hoảng sợ đến cùng cực, sao còn có thể ở lại đây nữa?

Ánh mắt sợ hãi hất Mạnh Hầu gia ra, bước chân lảo đảo, ngay cả Vương ma ma cũng không để ý, giống như gặp ma, lao thẳng ra ngoài rồi co chân bỏ chạy…

Một lát sau, ma ma kia cũng bò ra ngoài.

“Mạnh Hầu gia, ngài có muốn tính xem thử không?” Tiêu Vân Chước chậm rãi nói, khí chất toàn thân nhẹ như mây khiến cả người giống như tiên nhân.

“…” Mạnh Hầu gia ngơ ngác, ánh mắt đã không còn kiên định như trước nữa.

Đều là trùng hợp sao?

Hắn phát hiện nội tâm của mình đã không cách nào giữ vững lập trường nữa.

“Vừa nãy Hầu gia nói xấu ta, ta đều nghe thấy cả. Con người ta không thích nhẫn nhục chịu đựng, cho nên nếu ngài muốn xin quẻ thì làm phiền ngài trả tiền, đúng rồi…vị vừa nãy là cô mẫu của ngài, không biết có thể làm phiền ngài trả tiền xem quẻ giúp ta được không? Ta sợ bộ xương già nua đó không thể chịu đựng nổi khoản nợ đó đâu.”

Trong miệng Mạnh Hầu gia đắng chát.

Không thể buông bỏ mặt mũi xuống để xin lỗi một tiểu nha đầu được…
Bình Luận (0)
Comment