.
Chương 113 -
Khương Nguyên hiểu rõ Khương thị hơn ai hết.
Lúc này vừa nghe những lời Tiêu Trấn Quan nói liền biết là giả!
Trong đầu nàng ta lập tức nghĩ tới chuyện Tiêu Vân Chước bị vứt bỏ, đoán rằng Khương thị bị đưa đi đương nhiên chính bởi nguyên nhân này, trong lòng cũng kinh hãi.
Cô mẫu vẫn luôn cho rằng chuyện này không quan trọng, nhưng không nghĩ tới Tiêu Vân Chước lại có thể khiến cho cô phụ tức giận đến cỡ này, ngay cả tình cảm phu thê trong nhiều năm cũng không thèm để ý!
Hiện giờ không biết người đã bị đưa đến chỗ nào rồi…
Rất nhanh, Khương Nguyên lại nghĩ tới một chuyện đáng sợ hơn nữa.
Cô mẫu đi rồi, vậy nàng ta thì sao?
Mấy năm nay, nàng ta sống ở chỗ này đều là dựa vào cô mẫu…
“Cô phụ, con rất lo cho cô mẫu, sức khỏe cô mẫu thế nào rồi? Không bằng ngài đưa con qua đó hầu hạ cô mẫu đi!” Khương Nguyên run rẩy: “Mấy năm nay đều là cô mẫu chăm sóc cho con, con sinh bệnh thì cô mẫu càng là trắng đêm không ngủ ngồi trông chừng trước giường con. Mẫu thân thân sinh của con chỉ yêu thương các đệ đệ muội muội, trong lòng căn bản không hề có con. Đối với con mà nói, cô mẫu mới là mẫu thân của con! Nào có chuyện mẫu thân bị bệnh, nữ nhi lại có thể yên tâm sống qua ngày…”
Khương Nguyên khóc lóc kể lể, tiếng khóc ai oán uyển chuyển, lại tràn ngập sự lo lắng và nhớ thương Khương thị.
Trong lòng nàng ta cũng cực kỳ sợ hãi.
Nhất định nàng ta sẽ không về lại Khương gia!
Phụ mẫu thân sinh của nàng ta kỳ thật cũng không tệ, nhưng hiện giờ Khương gia không thể sánh bằng trước kia. Sau khi thân tổ phụ của nàng ta qua đời, gia đạo liền sa sút, phụ thân nàng ta chỉ chiếm một chức quan nhỏ không đáng kể, ở kinh thành đại quan quý nhân khắp nơi này căn bản không dám ngẩng đầu lên.
Mỗi năm nàng ta cũng sẽ về nhà mấy lần, mỗi lần trở về, mẫu thân nàng ta đều dặn đi dặn lại, nói rằng nàng ta nhất định phải ôm chặt cây đại thụ Tiêu gia này!
Cho dù bây giờ Tiêu gia đã không còn tước vị nhưng vẫn còn của cải phong phú và vô số mối quan hệ!
Đại biểu ca cũng là người thành thục ổn trọng, tương lai cho dù không thể vực dậy cả gia tộc thì cuộc sống cũng tốt hơn Khương gia đến vạn lần!
Ở Tiêu gia, nàng ta tất sẽ cao gả!
Nếu trở về Khương gia, điều kiện của hôn phu tương lai sẽ tụt xuống mấy bậc!
Khương Nguyên khóc lóc vô cùng thương tâm, giống như thể Khương thị sắp chết. Màn biểu diễn cảm động như vậy khiến Tiêu Trấn Quan cũng cảm thấy nàng ta là một hài tử hiểu chuyện có lương tâm, không khỏi thở dài nói: “Đợi khi nào cô mẫu con khỏe lại, ta sẽ dẫn con đi gặp bà ấy… Chỉ là A Nguyên à, con ở Tiêu gia chúng ta cũng nhiều năm rồi nhỉ?”
“Đã hơn mười năm rồi…” Khương Nguyên lo lắng, khóc lóc nói.
“Dù sao con cũng là nữ nhi Khương gia, cũng không thể cứ tách rời con khỏi phụ mẫu được…”
Tiêu Trấn Quan còn chưa nói dứt lời, Khương Nguyên đã “bịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh trước Tiêu Trấn Quan, khiến người ta cảm nhận được thành ý của nàng ta, trong đôi mắt đỏ hoe chứa đầy khổ sở: “Con biết cô phụ có ý gì…”
“Chỉ là cô phụ, mấy năm nay phụ thân mẫu thân con đã coi con như là hài tử của cô mẫu rồi! Khương gia nào còn chỗ cho con nữa…Con cầu xin ngài đừng đuổi con đi, cứ coi con như con mèo con chó cũng được, tùy tiện ném ra nuôi ngoài sân cũng được! Nếu như cảm thấy con tranh giành đồ của biểu tỷ, con…con không lấy nữa, con sẽ trả lại toàn bộ xiêm y trang sức mà cô mẫu cho con, chỉ cầu cô phụ cho con được ở lại!”
Nói xong, Khương Nguyên lại dập đầu thêm mấy lần.
Cái trán đã sưng đỏ.