Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh, Toàn Kinh Thành Chấn Động (Dịch Full)

Chương 160

. Chương 160 -
Tiêu Vân Chước cau mày, nhìn nam nhân trước mặt, vẻ mặt lộ ra mấy phần chán ghét.

Chẳng trách vừa rồi Tề Ngọc Nhi phản ứng lớn như vậy, dù sao vừa mới nhìn thấy một thanh mai trúc mã khác…

So với công tử Sầm gia thì người trước mặt chỉ có vẻ ngoài hơi thành thật một chút mà thôi.

Giờ phút này, La Phi Nguyệt cùng với cô nương bên cạnh cũng vừa bước ra từ viện thợ thủ công, ở cách đó mấy thước, nhìn thấy Tiêu Vân Chước bị một người chặn đường, lập tức lộ ra sắc mặt giận dữ, vội vàng gọi người đến hỗ trợ.

Nhưng mà lúc này lại thấy nha hoàn ở phía sau Tiêu Vân Chước động thủ.

Trước tiên Tùng Thúy bước lên chắn ở trước mặt Tiêu Vân Chước, sau đó nghiêm mặt nói: “Không được bắt nạt tiểu thư nhà ta!”

“Ta bắt nạt nàng sao? Tiểu thư nhà ngươi mặc dù xinh đẹp nhưng tâm địa lại ác độc đến cực điểm! Ngọc Nhi bao nhiêu năm nay chưa từng nặng lời với ta, hôm nay nếu không phải bởi vì nàng thì sao Ngọc Nhi có thể tức giận như vậy?” Trong lòng Khâu công tử tức giận, giờ phút này cũng mượn cơ hội phát tiết hết thảy: “Nữ nhi Tiêu gia các ngươi đã khó nói chuyện hôn nhân rồi mà vẫn còn mặt mũi đi quản chuyện nhà người khác à, hôm nay nếu ta không dạy cho nàng ta một bài học thì…”

Khâu công tử vừa nói vừa giơ tay chỉ thẳng vào Tiêu Vân Chước.

“Tiểu thư.” Tùng Thúy nóng lòng muốn thử.

“Làm đi.” Tiêu Vân Chước nhẹ nhàng nói: “Đánh mạnh một chút.”

“Vâng!” Hai mắt Tùng Thúy sáng lên, lập tức nắm lấy ngón tay đang chỉ của Khâu công tử bẻ một cái, lập tức nghe thấy đối phương hét lên. Nhưng Tùng Thúy vẫn không dừng lại, còn nghiêng người về phía trước, đầu gối lại giơ lên, đạp mạnh vào bụng đối phương.

Động tác của nàng lưu loát dứt khoát, không hề do dự.

Khâu công tử đau đớn giãy dụa nhưng Tùng Thúy vẫn không buông tha, dường như muốn biểu hiện sức mạnh của mình trước mặt Tiêu Vân Chước, tạo cho tiểu thư cảm giác an toàn nên xuống tay càng lúc càng mạnh.

Sau khi Khâu công tử rút tay ra, muốn dùng tay đánh trả nhưng dù sao Tùng Thúy cũng đã từng luyện võ, chỉ đánh vài ba đòn đã khiến đối phương chỉ có thể ôm đầu kêu khóc.

“Không cần đi!” La Phi Nguyệt vội vàng gọi nha hoàn của mình lại, thở phào nhẹ nhõm.

Mà hai cô nương ở phía sau cũng nhìn Tiêu Vân Chước, muốn nói lại thôi.

Nếu không có sự đồng ý của Tiêu gia cô nương thì nha hoàn cũng sẽ không to gan ra tay như vậy.

Số lần bọn họ gặp được Tiêu Vân Chước cũng không nhiều, từ chỗ cầm hội cho tới nay cũng chỉ mới gặp được vài ba lần thôi.

Mới nhìn qua, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này hoàn toàn không phù hợp với lời đồn đại “Tiêu phán quan”, nước da nàng trắng nõn, ăn mặc đơn giản lại tùy ý, nhìn qua có chút quạnh quẽ nhưng lại không khiến người ta sinh lòng ác cảm.

Thứ hai là khi nàng khăng khăng nhất quyết phải tìm bằng được thi cốt của La Phi Diên…

Tại thời điểm đó, các nàng vừa kinh ngạc lại vừa hoài nghi, thậm chí còn nghĩ nhất định là Tiêu cô nương này bị điên rồi, làm ra những chuyện phiền phức khó chịu. Nhưng chẳng bao lâu sau, khi nàng thực sự tìm thấy La Phi Diên, các nàng lại cảm thấy nàng ấy thần bí đến đáng sợ, như thể có một màn sương mù bao quanh nàng ấy, khiến mọi người không thể nhìn thấy rõ ràng con người nàng!

Đến khi mọi ác cảm biến mất, thay vào đó là sự tò mò, là kiềm chế không dám trêu chọc!

Vừa mới tách ra cho đến bây giờ chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nàng lại thay đổi.

Nha hoàn của nàng lại đang giận dữ đánh tên công tử kia.

Mà nàng, trong mắt không hề gợn sóng, bình tĩnh nhàn nhã đứng xem, không hề sợ hãi cũng không phô trương, giống như nhìn một chuyện rất đỗi bình thường, bộ dáng tùy ý thản nhiên kia, quả thực…làm người ta không thể rời mắt.

Một lúc sau, Khâu công tử máu mũi giàn dụa, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.

“Thật không khéo, ta đang tức giận, lại vừa vặn gặp được ngươi.” Tiêu Vân Chước nhìn hắn nói: “Lần sau ánh mắt phải tốt hơn một chút, cho dù Tiêu gia chúng ta có sa sút đến đâu cũng không cho phép người tùy ý khinh nhục! Chẳng qua hôm nay đánh ngươi là ta quá đáng, cho nên không thể để ngươi đau đớn vô ích được, đây là một lượng bạc, ta nghĩ đủ để mua thuốc trị thương cho ngươi!”
Bình Luận (0)
Comment