.
Chương 183 -
Tướng mạo này của nhị ca xem ra cũng không phải hạng người đại gian đại ác gì, nếu không phải hắn không để ý tới nàng thì nàng cũng đã có phép lịch sự cơ bản rồi.
Mấy năm nay nàng làm người rất biết cách cư xử, chỉ cần người khác cười với nàng thì cho dù không thích nàng cũng sẽ đáp lại bằng một nụ cười tương đương, cũng không dễ dàng bày sắc mặt với người khác!
Tiêu Văn Việt sửng sốt một lúc, sau đó cẩn thận suy nghĩ.
Ngày mà nàng quay về…
Đúng vậy, là hắn đã nói oan cho nàng. Lúc đó trong lòng hắn tức giận, cảm thấy tất cả những đau khổ mà nàng phải chịu bao nhiêu năm qua đều là bài học mà nàng đáng phải nhận…
“Vậy thì sau khi về nhà đưa tâm kinh cho ta.” Vẻ mặt Tiêu Văn Việt dịu lại một chút: “Ta không giống đại ca, đại ca dối trá và hay làm ra vẻ, chỉ cần là đồ vật muội đưa thì cho dù là một quả thối hắn cũng sẽ nhận. Nhưng ta rất kén chọn, nếu mà tâm kinh của muội viết xiên viết xẹo thì ta sẽ đốt sưởi ấm luôn, đến lúc đó đừng có đến khóc lóc gây sự với ta đấy.”
“Nước mắt là thứ vô dụng nhất, ta sẽ không khóc, huynh cũng quá coi thường ta rồi.” Tiêu Vân Chước tự tin ngẩng đầu lên, đột nhiên lại nói thêm: “Ta nói huynh có tướng phá của, đây là…tiết lộ thiên cơ, huynh phải trả tiền cho ta. Còn nữa, tâm kinh cũng là thứ mà ta vất vả sao chép được, không thể tặng huynh miễn phí, làm phiền nhị ca sau khi quay về đưa cho ta một trăm lượng bạc.”
“!!!” Tâm tình Tiêu Văn Việt mới tốt hơn một chút, trong nháy mắt lại tức giận.
Đòi tiền?!
Đòi tiền hắn sao? Tốt xấu gì hắn cũng là nhị ca ruột thịt của nàng, lấy mấy thứ đồ của nàng mà vẫn phải trả tiền nữa à? Ha hả! Nghĩ hắn hiếm lạ mấy thứ đó sao?
Tiêu Văn Việt sải bước dài hơn, tượng cá mã não treo trên hông đung đưa, nhìn có mấy phần mạnh mẽ.
Để lại Tiêu Vân Chước ở phía sau.
“Ta không muốn nhìn sắc mặt Hoắc gia biểu thúc, ta ở bên ngoài nha môn chờ muội, sau khi muội tạm biệt xong thì mau mau đi ra!” Tiêu Văn Việt tức giận nói.
“Ừm.” Tiêu Vân Chước dứt khoát đáp lời.
Nàng rất nghe lời, dù sao thì một quyển tâm kinh cũng có thể kiếm được chút tiền, nếu về muộn, nàng sợ nhị ca quên mất chuyện này, con vịt lên đến miệng còn bay mất.
Tiêu Vân Chước nhanh chóng gặp Hoắc gia biểu thúc, nói rằng lần sau sẽ quay lại, sau khi được cho phép lập tức rời đi.
Sau khi nàng đi rồi, Hoắc Tuân mới gọi người tới hỏi.
“Tiêu cô nương ở trong ngục làm cái gì?” Đối với chuyện này, hài tử này rất chấp nhất, thực sự khó hiểu.
“Cái này…” Nha dịch không biết nên nói thế nào: “Tiêu cô nương rất kỳ quái.”
Hoắc Tuân có chút kinh ngạc, lại nghe nha dịch thành thật trả lời: “Đầu tiên nàng phân tích tất cả những phạm nhân mà mình đi ngang qua, giống như biết hết tất cả mọi người bọn họ, vạch trần hết toàn bộ gốc gác của mấy người đó, rồi lại cảnh cáo Tiêu công tử phải làm nhiều việc thiện hơn, đừng có phạm tội giống như những phạm nhân kia để cuối cùng phải chịu kết cục thê thảm…”
Hoắc Tuân không khỏi ho khan mấy tiếng, quả thực không thể tưởng tượng nổi: “Tiêu Nhị Lang không chửi mắng sao?”
Tính tình Tiêu Nhị Lang này cũng không tốt lắm, từ nhỏ đã nhỏ mọn, cũng rất dễ mang thù.
“Không, trông không hề tức giận chút nào…” Nha dịch lập tức nói thêm: “Sau đó…Tiêu cô nương gặp Ngô Tam, lại răn dạy mấy câu, Ngô Tam rất sợ nàng, càng lúc lại càng điên cuồng hơn. Sau đó nữa nàng lại đến gặp Phạm Lại Tử, lột sạch y phục của Phạm Lại Tử ra rồi khắc chữ, còn cho hắn uống thứ kỳ quái gì đó, có lẽ thứ đó có tác dụng gây ảo giác nên sau khi Phạm Lại Tử uống xong bắt đầu cảm thấy thống khổ, vẻ mặt bắt đầu dữ tợn, trong mắt lại hiện lên vẻ hoảng sợ, vô cùng kỳ quái!”
Hoắc Tuân nghe xong cũng tràn đầy nghi hoặc.
Ngô Tam…Ngô Tam là người muốn lấy tảng đá ném chết nàng mà? Rõ ràng nha đầu này là người bị hại, là người nên sợ mới đúng, vì sao lại là Ngô Tam?
Còn có Phạm Lại Tử kia nữa, án tử này lại càng kỳ quái hơn, người đã bị bắt, nhưng bắt được như thế nào…quá trình đó hoàn toàn không rõ ràng, La gia cũng không cho họ điều tra thêm, chỉ nói là Tiêu gia cô nương dưới cơ duyên xảo hợp mới phát hiện ra…
Nhưng hiện tại xem ra, trên người đứa cháu gái này của ông ấy rõ ràng đang ẩn giấu rất nhiều chuyện!