.
Chương 192 -
Tiêu Văn Dũ tức giận, là bởi vì nhị đệ nhà mình quá đắc ý, đắc ý đến căn bản không quan tâm đến cái nhìn của mình và phụ thân đối với hắn, thậm chí còn coi đây là chuyện vẻ vang.
Tiêu Văn Việt khẽ vuốt chỗ bị đánh trên mặt, cảm thấy rất không có ý nghĩa.
"Ta không cao thượng được so với đại ca, cũng không có gì để mà thành thật với nhau." Tiêu Văn Việt đứng lên.
Đại ca này mãi mãi cũng như thế, bảo thủ cố chấp giống như lão thái thái, mở miệng chính là răn dạy dạy bảo, cũng ví dụ như, bây giờ nhìn hắn có vẻ là đối xử với Tiêu Vân Chước rất không tệ, thật sự là coi trọng tận đáy lòng sao?
Hắn thấy, mấy người của Tiêu gia này, ngoại trừ muội muội đầu óc có vấn đề thì đều vô cùng dối trá.
Tiêu Vân Chước nhìn hai người bọn họ tranh chấp đánh nhau, ban đầu còn thấy hơi kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy... Thật là đặc sắc.
Đại ca ra tay lưu loát, không nên làm văn nhân, nên vào quân đội mới đúng.
Nhị ca bị đánh nằm cạnh không có biểu cảm gì, có thể chịu đựng được như thế, cũng không nên ở trong nhà làm thiếu gia chọi gà dắt chó, nên vào trong cung làm thái giám!
"Các ngươi thật là ồn ào." Tiêu Văn Dũ còn muốn tiếp tục, nhưng Tiêu Vân Chước lại mở miệng, không chỉ có như thế, chẳng biết từ lúc nào nàng cầm hai con dao đi ra, nhét vào tay mỗi người một con, sau đó vô cùng nghiêm túc lại mong đợi nói ra: "Nói nhiều như vậy làm cái gì? Không bằng trực tiếp động thủ, các ngươi người nào tới trước? Người chết trước, ta sẽ siêu độ thêm cho mấy ngày, sau này nhất định ngày ngày niệm kinh, phù hộ cho các ngươi ở dưới đó sống tốt một chút."
"..." Tiêu Văn Dũ cứng đờ mặt.
Tiêu Văn Việt khẽ vuốt thanh chủy thủ trong tay, nhìn thật giống như muốn động thủ.
"Nhưng trước khi các ngươi chết có thể viết giấy sinh tử trước hay không, xác định chuyện này không liên quan gì đến ta? Hoặc là các ngươi đi ra ngoài chém giết, đừng làm ô uế nhà ta." Tiêu Vân Chước rất nghiêm túc: "Nếu như các ngươi không ra tay được, lại chịu viết giấy sinh tử, ta có thể làm thay, ta biết đâm vào đâu thì chết nhanh, chính là Đại La thần tiên tới cũng sẽ không cứu được."
Nàng nghiêm túc.
Hai người kia thật vô cùng phiền phức, một người thao thao bất tuyệt, một người thâm trầm, thanh thiên bạch nhật không thể đi làm chút chuyện đứng đắn?
Nhất định phải tụ tập ở chỗ nàng, không để cho nàng vui vẻ, cản trở nàng tu hành, ảnh hưởng tâm cảnh của nàng, thật là đáng chết.
"Là chúng ta không phải, hù dọa muội rồi." Tiêu Văn Dũ vô cùng áy náy, vội vàng nói, ném con dao sang một bên: "Ta nghe phụ thân nói muội đã thành đệ tử của Oanh cầm sư, làm rất tốt."
"Bối phận loạn rồi! Ta là Môn chủ, nàng là môn đồ, quy củ không thể loạn, đại ca huynh không hiểu thì đừng nói lung tung." Tiêu Vân Chước lườm hắn một cái, lại có hơi bực bội hừ một tiếng: "Các ngươi không thể dứt khoát một chút à? Đã không thể cùng tồn tại, vì sao còn phải ở chung một chỗ..."
Còn miễn cưỡng nhiều năm như vậy, thật sự là không hiểu nổi.
Tiêu Văn Dũ ngượng ngùng, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với tiểu muội nhà mình.
Người vừa mới trở về, đã nhìn thấy hai anh em họ không hợp, trong lòng chắc chắn rất là sợ hãi.
"Muội yên tâm, sẽ có một ngày ta không nhịn nữa." Tiêu Văn Việt thật sự là thời khắc đều đang chịu đựng nhẫn nại sát ý trong lòng mình, lúc này cũng tiện tay ném dao găm đi, nhưng thái độ nhất thời cũng trung thực hơn không ít, ánh mắt nhìn Tiêu Văn Dũ ít đi mấy phần khiêu khích.
"Đúng rồi!" Tiêu Văn Dũ đột nhiên nhớ ra điều gì: "Muội thích học đàn, vi huynh rất vui, đặc biệt viết thư cho lão sư, xin ông ấy hỗ trợ mời một vị nữ phu tử, qua ít ngày nữa chắc là sẽ đến, đến lúc đó muội có thể có nhiều việc để làm hơn, tránh cho sẽ cảm thấy trong nhà không thú vị."
"Xì ——" Tiêu Văn Việt không kiềm chế được, bật cười một tiếng.
Đại ca thực sự là... Thích lên mặt dạy đời.
Muội muội có tính cách gì còn không rõ, còn muốn nàng nỗ lực tiến bộ?
"Con dế trong viện tử của đại ca cũng biết đọc vài câu thơ, bây giờ tiểu muội tin chưa?" Tiêu Văn Việt vừa cười vừa nói.