Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh, Toàn Kinh Thành Chấn Động (Dịch Full)

Chương 214

. Chương 214 -
Cô nương béo sững sờ, lập tức khóc toáng lên khiến người xung quanh khiếp sợ, mà cô nương này cũng là người quen biết ở gần đó nên rất nhiều người bước tới an ủi.

Mà nàng ấy càng thêm cảm thấy khó chịu, nâng thân hình béo núc đứng dậy, bước chân nặng nề đi về nhà.

Vừa về đến nhà, liền cầu cha nương thỉnh đại phu, nàng ấy muốn giảm cân, không muốn bị đoản thọ.

Cha nương nàng ấy cũng rất ngạc nhiên, cũng vô cùng vui mừng, trước đó khuyên nhủ nàng ấy thế nào cũng vô dụng, bọn họ đều đã từ bỏ, không ngờ rằng nữ nhi đột nhiên thông suốt! Thật đúng là một niềm vui bất ngờ!

Sau khi hỏi kỹ, lại biết nữ nhi mình được nhận một lá bùa, hai phu thê càng thận trọng hơn, bảo nữ nhi cất lá bùa thật cẩn thận, thứ này nhất định là thứ tốt có thể phù hộ nàng!

Mà lúc này Tiêu Vân Chước đang nhìn con quỷ chết đói đang run bần bật trong xe ngựa, nói: “Ngươi đã phạm phải một điều tối kỵ, biết không?”

“…” Tùng Thúy sửng sốt.

Sau đó liền xác định, không phải đại tiểu thư nói chuyện với mình.

Nàng ấy hơi hoảng, tuy rằng gần đây nàng ấy đã biết rõ đại tiểu thư là một thần côn, nhưng đối với chuyện gặp quỷ này nàng ấy chưa bao giờ được chứng kiến.

“Ta đói quá…” Con quỷ chết đói hai mắt đẫm lệ: “Đại sư… mệnh ta khổ quá! Sinh ra người nhà đều chê ta là nữ oa, thậm chí còn không cho ta uống thêm hai ngụm sữa, phải uống nước canh mà lớn. Từ nhỏ ta đã ăn không đủ no mặc không đủ ấm lại còn phải làm việc! Cả đời ta chưa bao giờ có cảm giác được ăn no... Ta cũng không muốn hại ai cả, nhưng ta thật sự…muốn ăn no.”

“Ngươi chết bao lâu rồi? Không có người nhà cúng tế à?” Tiêu Vân Chước nhìn con quỷ này, cũng có chút bất đắc dĩ.

Có mấy con quỷ chết đói sau khi được người nhà cúng tế đầy đủ cũng có thể được giải thoát.

“Ta là lão hồn…Lúc ta còn sống bọn họ đều không cho ta ăn no, sau khi chết thì trên bàn thờ cũng không có phần của ta…Chỉ sợ hiện tại bọn họ đã sớm quên mất trong nhà từng có một người giống như ta rồi…” Quỷ chết đói hình như đã thành thói quen: “Ta đã chết được hai mươi năm rồi…”

“Ngươi có thể ở lại đây hai mươi năm, xem ra cái chuyện bám vào người này cũng làm không ít nhỉ?” Tiêu Vân Chước lập tức trở nên sắc bén hơn rất nhiều.

Lúc này cô nương bị bà ta bám vào người vẫn còn trẻ, sau khi thoát khỏi con quỷ chết đói này thì có lẽ không còn tham ăn như vậy nữa. Nếu có chút ý chí thì nàng ấy bằng sự nỗ lực của mình vẫn có thể trở lại như người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, nói cách khác, sai lầm này vẫn còn có thể sửa chữa được.

Nhưng nếu trước đó bà ta đã từng bám vào người khác, thậm chí đã khiến người khác phải thê thảm cả đời.

Vậy thì nàng phải trực tiếp xử lý con quỷ chết đói này.

“Không không không, chỉ người này thôi…” Con quỷ chết đói nhanh chóng hét lên.

“Ta là lão quỷ, lại đang rất đói, có rất nhiều tiểu quỷ ở vùng này đều rất nghe lời ta. Mỗi lần có người nhà cúng tế, ta đều có thể ăn trước một ít, chỉ là lần này…thật sự không nhịn được….” Quỷ chết đói tỏ vẻ đáng thương: “Ta nhận ra tiểu cô nương kia, nhà nàng ấy mỗi lần chuẩn bị đồ cúng tế đều đầy đủ nhất, ta tận mắt chứng kiến nàng ấy từ khi sinh ra. Khi nàng ấy còn nhỏ sức khỏe rất kém, ta còn giúp nàng ấy đuổi mấy tiểu quỷ khác đi nữa, không cho người khác tiến lại gần…”

Chính là, cô nương này quá hạnh phúc, hơn nữa… đang ở trong phúc mà lại không biết hưởng.

Nhà nàng ấy cũng không bần hàn, cứ cách vài ba ngày lại có thịt để ăn.

Mà cha nương nàng ấy cũng tốt, vô cùng chiều chuộng nữ nhi, mặc dù trong nhà vẫn có nhi tử nhưng bọn họ chưa bao giờ tỏ ra thiên vị.

Mà tiểu cô nương kia lại bị chiều chuộng đến mức kén ăn, còn thường xuyên lãng phí đồ ăn, thậm chí còn vì một nam nhân mà không ăn không uống, tuyệt thực để chọc giận cha nương mình, làm cho sức khỏe cũng trở nên ốm yếu. Bà ta cũng thực sự nhìn không nổi nữa, lúc đầu bám vào người là để cho tiểu cô nương ăn cơm để không bị chết đói, sau đó bà ta lại không nỡ rời đi.

Cảm giác được ăn cơm thật tốt, cho dù ăn không đủ no thì bà ta vẫn muốn ăn tiếp…
Bình Luận (0)
Comment