.
Chương 220 -
Tiêu Văn Yến bị những lời nói liên tiếp của Tiêu Vân Chước làm cho đầu óc trống rỗng.
“Mẫu thân đối với ta…rất tốt, bọn họ quan tâm đến ta yêu thương ta, cái này còn có thể giả được sao?” Khí thế Tiêu Văn Yến yếu đi vài phần.
Tiêu Vân Chước tán thưởng vẻ ngây thơ của cậu.
Đúng là một hài tử.
“Ngươi là ấu tử trong nhà, tương lai nếu phân gia thì chẳng qua cũng chỉ được nhận một chút tài sản, nếu muốn được sống sung túc giàu có thoải mái thì phải nỗ lực dựa vào chính bản thân mình nhiều hơn. Nhưng ngươi đã lớn thế này rồi mà sách không đọc được mấy cuốn, võ không luyện được mấy lần, cả ngày…giống như con chó con mèo lượn qua lượn lại trước mặt mẫu thân để làm bà ta vui vẻ, tạc tượng băng cho bọn họ, tìm trò để chơi, bồi bọn họ vẽ tranh đánh đàn, đây là… cách yêu thương của ngươi đó sao?” Tiêu Vân Chước có chút cạn lời hỏi.
“Cho dù là con súc sinh nào cũng có thể được đối xử như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc con người sẽ lấy mạng chúng nó khi cần thiết.” Thái độ Tiêu Vân Chước hiếm khi sắc bén đến vậy.
Không thể phủ nhận, Khương thị và Khương Nguyên rất “yêu thương” Tiêu Văn Yến.
Chỉ là loại tình yêu này giống như một sợi dây thừng mềm mại.
“Ngươi nói hươu nói vượn! Cưỡng từ đoạt lý! Nếu nói giống ngươi thì trên đời này không có phụ mẫu nào là người tốt sao…Ta ghét ngươi…” Tiêu Văn Yến hoàn toàn suy sụp.
“Sao có thể chứ? Cũng chỉ có người như mẫu thân chúng ta mới như vậy thôi, người như bà ta…hiếm thấy lắm.” Tiêu Vân Chước thấy cậu khó chịu, vẫn tiếp tục lên tiếng: “Ta thấy ngươi khóc lóc thảm thiết không ngừng nên tới nói cho ngươi sự thật, miễn cho ngươi còn vì người quá khứ mà khổ sở thương tâm, làm cho người thân trong nhà thực sự quan tâm đến ngươi phải lạnh lòng.”
Phụ thân rất yêu thương con cái, tuy rằng đôi lúc hung dữ một chút, thái độ không tốt một chút.
Nhưng ông ấy biết lo lắng cho tiền đồ của con cái, sẽ suy xét đến cuộc sống sau này của bọn họ, hận không thể đem toàn bộ kinh nghiệm và sở học cả đời của mình dạy dỗ hài tử, làm cho bọn họ cho đủ nền tảng để lập thân.
Còn mẫu thân cho bọn họ cái gì?
Trói buộc cùng lòng dạ hẹp hòi.
Tổ phụ kia của nàng cũng là người hiếm có, mới có thể tìm được một bông hoa lập dị như vậy giữa những thiên kim tao nhã, đức hạnh, bao dung, rộng lượng để làm con dâu.
Tiêu Văn Yến bị lời nói của Tiêu Vân Chước làm cho vô lực phản kháng.
Giờ khắc này cậu cảm thấy trong miệng đắng chát, không có cách nào cãi lại được.
“Ngươi…ngươi bắt nạt ta! Các ngươi đều bắt nạt ta, chỉ có mẫu thân và A Nguyên tỷ tỷ mới đối tốt với ta thôi! Đồ nữ nhân xấu xa, ngươi cút ngay…ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa…” Tiêu Văn Yến chỉ có thể dùng phương thức ngang ngược đơn giản nhất để phản kháng.
Tiêu Vân Chước thở dài, bảo người mang một cái ghế dựa tới cho nàng.
Ngồi xuống, pha trà.
Hương trà lượn lờ bốn phía, nàng lại bảo Tùng Thúy mang đàn của nàng tới đây.
Luyện đàn.
Một khúc đàn luyện đi luyện lại mấy chục lần cũng không biết mệt, trực tiếp lấn át toàn bộ tiếng khóc nháo ở bên cạnh.
Khi Tiêu Văn Yến khóc nhỏ, nàng sẽ tấu những điệu trầm, khi cậu khóc ré lên, nàng sẽ tấu những điệu cao vút, Tiêu Văn Yến bị nàng làm ồn ào, tức đến suýt ngất xỉu.
“Ngươi đủ rồi đấy!” Tiêu Văn Yến nổi giận, còn muốn tới đoạt đàn của nàng.
Tùng Thúy trực tiếp ngăn ở trước mặt: “Tam thiếu gia, đàn của đại tiểu thư ai cũng không được chạm vào, cho dù là ngài cũng không được.”
“Ngươi muốn luyện đàn thì sao không đi về viện tử của mình mà luyện, cứ nhất quyết phải tới chỗ này là sao?” Tiêu Văn Yến tức giận gần như nổ tung.
Tiêu Vân Chước nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cậu: “Nghe nói ngươi thích nghe đàn, ngươi là đệ đệ của ta, ta phải phối hợp với sở thích của ngươi, vun đắp tình cảm với ngươi, phụ thân đã dặn như vậy đấy.”