Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh, Toàn Kinh Thành Chấn Động (Dịch Full)

Chương 227

. Chương 227 -
Lần này bọn họ đến đây là để âm thầm giải quyết ân oán cũ với Tiêu Nhị Lang, trong thiệp của Tiêu Nhị Lang cũng chỉ viết tên một người Tiêu gia Tam Lang mà thôi!

Nói cách khác, người duy nhất mà bọn họ có thể động đến cũng chỉ có Tiêu Tam Lang!

“Hai người chúng ta xong việc rồi, nếu người Tiêu gia các ngươi tới đón nó về thì chuyện này cứ kết thúc như vậy!” Huynh đệ Thôi gia lập tức lui về sau một bước: “Tiêu cô nương, làm phiền ngươi trở về nói với Tiêu Nhị Lang một tiếng, chuyện lúc trước hai bên chúng ta đều sai, bây giờ huề nhau rồi!”

Nói xong, huynh đệ Thôi gia lại đạp Tiêu Văn Yến mấy cái rồi mới lên xe ngựa rời đi.

Chẳng mấy chốc, khu vực xung quanh đã trở nên yên tĩnh.

Tiêu Văn Yến căn bản không ngờ huynh đệ Thôi gia lại rời đi dứt khoát như vậy.

Không chỉ không động vào Tiêu Vân Chước mà thậm chí còn vô cùng khách khí nữa?

Cho nên…nhị ca đã nói trước với bọn họ rồi sao? Chỉ đánh cậu ta thôi à?

Toàn thân Tiêu Văn Yến mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, giống như một đống bùn nhão. Tiêu Vân Chước liếc nhìn cậu ta, sau đó chân thành hỏi: “Cho nên… ý định ban đầu của ngươi là gì?”

Tiêu Văn Yến chỉ cảm thấy mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng giờ khắc này lại có chút khổ sở: “Sao ngươi không ra đây sớm hơn…”

Bọn họ căn bản không hề đối phó với Tiêu Vân Chước, nếu nàng ra đây sớm hơn thì cậu ta sẽ ít bị đánh hơn!

“Đánh vậy vẫn còn nhẹ! Mà hai người kia cũng thật là, đánh thì cứ đánh đi, vì sao lại bắt ngươi phải gọi gia gia cơ chứ? Vũ nhục tổ tiên nhà chúng ta, chuyện này sao mà ta có thể ngồi yên mà nhìn được chứ?” Tiêu Vân Chước cũng có chút bực bội: “Nếu ngươi vẫn còn thở được thì tự mình quay về đi, ta sợ ta không kiềm chế lửa giận được, lại cho ngươi thêm mấy đá.”

Tiêu Văn Yến chưa bao giờ tủi thân và đáng thương đến thế.

Nhưng Tiêu Vân Chước đi rồi, xe ngựa một đi không quay lại, xa phu cũng không hề liếc mắt nhìn cậu ta.

Sau khi Tiêu Vân Chước quay về, nhị ca đã đứng chờ sẵn ở đó.

Thấy nàng bình yên vô sự trở về, hắn chỉ cau mày, không hề có chút cảm xúc nào mở miệng: “Chết rồi à?”

“Chưa.” Tiêu Vân Chước bình tĩnh trả lời.

“Hai huynh đệ Thôi gia kia thật đúng là một chút dũng khí cũng không có, nếu đánh chết thì còn có ta đây ở phía trước gánh lấy, bọn hắn sợ cái gì?” Tiêu Văn Việt không hề kiêng nể gì: “Cái thứ kia chính là thân đệ đệ của muội, mà người ác độc như ta đây lại là huynh trưởng của muội, nếu như ta là muội thì ta không thể ở lại cái nhà này thêm một ngày nào nữa rồi.”

Hắn rất hung dữ, nhưng qua mấy lần, Tiêu Vân Chước cũng có thể cảm giác được nhị ca làm việc đúng mực.

“Sau khi huynh đệ Thôi gia kia nhìn thấy ta cũng rất khách khí, cũng không làm gì vượt quá giới hạn cả. Nhìn như đánh người rất hung ác nhưng thực ra không hề bị thương đến gân cốt, chuyện này hẳn là huynh đã tính toán trước hết rồi. Ta biết, huynh làm vậy là để ta được xả giận, dạy cho tiểu đệ một bài học mà thôi. Nó xứng đáng nhận được bài học này, bởi vậy ta muốn cảm ơn nhị ca.” Tiêu Vân Chước chân thành nói.

Nàng có thể đoán được trong đầu Tiêu Văn Yến đang có ý định quỷ quái gì.

Tuy nhiên, nhị ca lại chủ động dạy cho Tiêu Văn Yến một bài học, chuyện này khiến cho nàng cảm thấy bất ngờ.

Tiêu Văn Việt dường như không quen với thái độ đột nhiên thay đổi của nàng, sắc mặt có vẻ không được tự nhiên: “Vì sao muội lại đáp ứng với phụ thân sẽ chăm sóc nó vậy?”

Hắn không hiểu, rõ ràng trước đó muội muội không thèm để ý đến gì cả, lại đột nhiên bắt đầu lo lắng cho những chuyện trong nhà.

“Nếu ta cứ đứng ngoài cuộc, tổ tông sẽ không phù hộ ta.” Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật: “Cho nên nhị ca, huynh nhất định không được làm chuyện xấu làm thương tổn đến người vô tội, ta cũng sẽ để mắt đến huynh.”
Bình Luận (0)
Comment