.
Chương 245 -
Mà lúc Tiêu Văn Yến ra đời, mẫu thân lại thường xuyên nói với hắn, đây là đệ đệ của hắn, tương lai phải nghe lời hắn, trợ giúp hắn, cũng bảo hắn trông đệ đệ, hai anh em họ nhất định phải tề tâm hợp lực, hạ thấp đại ca.
Một người là muội muội hắn đã từng nuôi, một người là mẫu thân cưỡng ép nhét cho hắn, dĩ nhiên là khác biệt.
Nhất là lúc này...
Tiểu đệ lại có dáng vẻ đánh không lại nhưng không cam lòng, còn lộ ra vô cùng ngu xuẩn, hắn càng không muốn nhìn nhiều.
Tiêu Văn Việt quay đầu đi chỗ khác: "Đừng ầm ĩ với ta, nếu đệ không muốn chết, thì ngoan ngoãn ra vẻ thông minh, nếu như ngay cả tình hình này cũng không nhìn thấy rõ, vậy thì đệ thực sự ngu ngốc hết thuốc chữa rồi."
"..." Tiêu Văn Yến run rẩy, vô cùng bất lực.
Nhị ca... thật sự vô cùng quá đáng.
Hắn không sợ Tiêu Vân Chước bán bọn họ đi sao?
Nàng ác độc xảo trá, đột nhiên bảo bọn họ ra ngoài chắc chắn không có chuyện gì tốt, nhưng nhị ca ngược lại thì hay rồi, rõ ràng có thể chạy, còn chủ động đưa tới cửa.
"Nhị ca! Huynh thật sự thay đổi rồi, lúc mẹ ở đây, huynh không như thế này..." Tiêu Văn Yến đáng thương nói một tiếng.
"Vậy ư? Vậy bây giờ mẹ có ở đây không?" Tiêu Văn Việt thuận miệng hỏi.
"Không..." Tiêu Văn Yến cúi đầu.
"Vậy không thì hỏng rồi à?" Tiêu Văn Việt nói nhẹ nhàng.
Tiêu Văn Yến mở to mắt nhìn, cuối cùng khẽ rụt đầu, vẻ mặt mờ mịt, chẳng lẽ hiện tại nhị ca cũng đang nhìn tình thế để sống à?
Lúc Tiêu Văn Yến suy nghĩ lung tung, xe ngựa đã ngừng lại.
Hai người xuống xe.
"Nhị biểu huynh, A Yến?" Hai người đang định vào Thanh Thủy Viên, phía đối diện đột nhiên truyền đến một giọng nói vội vã.
Tiêu Văn Yến nhìn sang, thấy Khương Nguyên đi cùng với thứ tỷ muội của Khương gia, chắc là vừa đi ra từ trong Tú Lâu đối diện.
Tiêu Văn Việt thản nhiên liếc qua, vào Thanh Thủy Viên trước một bước.
Tiêu Văn Yến nhìn về phía phương hướng kia, vội vàng vẫy tay với Khương Nguyên, trên mặt lộ ra sự vui vẻ, muốn đi đến chỗ Khương Nguyên.
"Đại tiểu thư đang chờ cậu ở bên trong đó." Quản gia lập tức nhắc nhở.
Tiêu Văn Yến dừng bước.
Chần chờ nhìn về phía Khương Nguyên.
A Nguyên tỷ tỷ hình như tiều tuỵ đi một chút, trong khoảng thời gian ngắn, lại gầy gò đi rất nhiều, còn có, y phục trên người nàng ta làm sao lại mộc mạc như vậy? Lúc trước, y phục tầm thường như vậy nàng ta đều không vừa mắt.
"Vậy... vậy ngươi đến nói với biểu tỷ, ta đi gặp Tiêu... gặp đại tỷ trước, chờ ta xong việc, ta lại đến tìm nàng!" Tiêu Văn Yến nhớ tới trước đó bị đánh, chân không dám động đậy.
Quản gia lập tức gật đầu đồng ý.
Tiêu Văn Yến thở ra một hơi, lúc này mới vội vàng đuổi theo Tiêu Văn Việt.
Khương Nguyên chờ Tiêu Văn Yến chạy tới nhất thời trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn cứng đờ.
Ánh mắt của tỷ muội bên cạnh nhìn nàng ta cũng thay đổi chút, một người trong đó mở miệng nói: "Không phải ngươi nói... Biểu đệ của Tiêu gia tôn kính ngươi như tỷ tỷ ruột sao? Nhưng sao người ta không tới ân cần thăm hỏi ngươi vậy?"
Khương Nguyên không cười nổi nữa, nhưng vẫn cưỡng ép bản thân nói ra: "Tuổi tác của biểu đệ cũng không còn nhỏ nữa, tất nhiên là có chính sự phải làm, ta sao có thể làm lỡ lộ trình của thằng bé chứ?"
Sau khi Khương Nguyên nói xong, quản gia Tiêu gia cũng đi tới.
Lúc này trong lòng Khương Nguyên mới an tâm hơn mấy phần, quả nhiên, không phải biểu đệ cố ý không để ý tới nàng ta.
Thái độ quản gia cung kính, tìm không ra nửa điểm sai lầm, lập tức nói: "Biểu tiểu thư! Vừa rồi tam thiếu gia bảo tiểu nhân tới truyền lời với cô, cậu ấy nói bây giờ đi vào gặp đại tiểu thư trước, chờ cậu ấy làm xong chuyện mà đại tiểu thư sắp xếp, rồi sẽ đến tìm cô chơi..."
"Không có khả năng!" Khương Nguyên vội vàng kêu lên một tiếng.
Vừa mới nói xong, nàng ta cũng ý thức được mình hơi thất thố.
Có chút mất mặt với người đi bên cạnh nên lại nói: "Biểu đệ A Yến rất không thích biểu tỷ, bây giờ nghe lời như thế chắc chắn là bị ép buộc bất đắc dĩ, biểu tỷ Tiêu gia cố chấp ngông cuồng, các ngươi không biết đó thôi... Được rồi, ta vẫn yên tâm chờ đợi xem, chờ lúc thằng bé đi ra ngoài, các ngươi hỏi một chút là biết, ta không nói điêu..."