.
Chương 269 -
Cách đó không xa, Tiêu Văn Việt nghe mấy câu, sau đó không thèm để ý xoay người rời đi. Tiêu Văn Dũ nhìn bóng lưng của nhị đệ, không khỏi cau mày.
Sau khi nói mấy câu với lão thái thái và Tiêu Vân Chước, Tiêu Văn Dũ vội vàng đi gặp Tiêu Văn Việt.
Tiêu Văn Việt đang ngồi ở ghế bập bênh phơi nắng, mắt khép hờ, trong tay cầm một quyển giải thích bảng chữ mẫu.
“Vi huynh vốn tưởng rằng có thể ở lại kinh thành, nhưng không ngờ bệ hạ lại sắp xếp như vậy. Nhưng bây giờ ta phải đi, mọi chuyện trong nhà phải dựa vào đệ rồi.” Tiêu Văn Dũ kiên nhẫn nói.
Tiêu Văn Việt cười khẩy: “Nếu đại ca đi chuyến này mà không trở về, vậy tiểu đệ sau này có thể đắc ý được rồi.”
Tiêu Văn Dũ bị lời nói của hắn làm cho nghẹn họng, lập tức nói: “Ta không quan tâm có phải đệ cáu kỉnh với ta không, nhưng chuyện trong nhà này, nhất định đệ phải lo! Muội muội đã có thể quản gia, đệ làm huynh trưởng, chẳng lẽ chỉ có thể ngồi mát ăn bát vàng?”
Tiêu Văn Việt khẽ mở mắt ra: “Ta vốn chính là một phế vật.”
“Đệ thứ nhất là không có chức quan, thứ hai là không có công danh, muốn bảo hộ tổ mẫu và muội muội thì đệ cũng làm không được, cho nên ta tới tìm đệ chỉ mong một điều, đó chính là biết thức thời!” Tiêu Văn Dũ rất nghiêm túc: “Bình thường trong nhà hẳn không có việc gì, đệ muốn làm gì tùy đệ, nhưng nếu thật sự gặp phải việc khó mà không thể giải quyết được thì đệ tuyệt đối không thể chỉ ngồi nhìn! Phải vén tay áo lên mà làm.”
Tiêu Văn Dũ nhìn bộ dạng thiếu đòn của đệ đệ, tuy rằng rất tức giận nhưng cũng biết mình phải giải thích rõ mọi chuyện.
“Tổ mẫu lớn tuổi rồi, không lo lắng được nhiều nữa, cho nên nếu như có thế lực quyền quý nào ức hiếp mà không có cách nào giải quyết được thì đệ cứ cầm thư tay của ta và phụ thân đến cầu đại bá phụ Hoắc gia, cầu lão tướng quân Lục gia. Hai người bọn họ một người có quan hệ thân thích, một người có quan hệ cũ, sẽ không bỏ mặc chúng ta. Hai người họ ở trong triều cũng có uy vọng, chỉ cần bọn họ chịu mở miệng thì cho dù có tai họa lớn cỡ nào cũng có thể chờ đến khi phụ thân và ta quay lại.”
“Nếu như có phiền toái bình thường cần đến nhân thủ để trợ giúp thì cứ cầm tín vật của phụ thân, bảo Mã lão quản gia đi ra thôn trang ngoại ô kinh thành tìm người. Tiêu gia chúng ta mấy năm nay cũng giấu được không ít người, muốn tìm người hay hỏi thăm tin tức cũng đều có thể…”
“…”
Tiêu Văn Việt nghe vậy có chút kinh ngạc.
Đương nhiên hắn biết phải nên cầu người nào, Lục lão tướng quân từng là tướng sĩ thủ hạ của tằng tổ phụ, hiện giờ đã hơn chín mươi tuổi. Người này tuy rằng lớn tuổi, ít hoạt động nhưng uy vọng trong quân rất cao, mà bệ hạ cũng rất tôn trọng ông ấy. Lục lão tướng quân và Tiêu gia tuy mặt ngoài không tiếp xúc quá nhiều nhưng cũng ngầm hiểu biết lẫn nhau.
Nhưng điều mà Tiêu Văn Việt không ngờ tới chính là trong nhà vẫn còn bộ hạ cũ.
Dựa theo lời của Tiêu Văn Dũ thì những người này đều là bằng hữu từ nhiều năm trước, có người vẫn còn trong quân, có người là bách tính bình thường, thuộc mọi tầng lớp xã hội.
Trong số những người này, người có thể liều mạng vì hậu nhân của Tiêu gia cũng không nhiều lắm, nhưng bảo bọn họ làm chút việc nhỏ lại không thành vấn đề.
Bản thân hắn phải phí công phí sức nỗ lực không ít mới có thể chiêu mộ một số người để sai sử, nhưng không ở trong nhà chỉ cần một cái tín vật là đủ rồi…
Không thể không nói, giờ khắc này, Tiêu Văn Việt có chút ghen tỵ.
“Lúc không có việc gì thì đừng có dùng họ lung tung, các mối quan hệ đều cần phải duy trì. Nếu ngươi đánh mất trái tim của bọn họ thì cho dù chúng ta có cho lại bao nhiêu lợi ích cũng không thể lấy lại được. Nhị đệ, đệ nhất định phải nhớ kỹ điểm này, đặc biệt là bản lĩnh tính kế lợi dụng người ta của đệ, tuyệt đối không được dùng trên người nhà của mình.” Tiêu Văn Dũ lại nói.
Sở dĩ hắn phải nói rõ chuyện này chủ yếu vẫn là bởi chuyện của Tống gia trước đó.
Phải tới sau này hắn mới biết được, trước khi Tống gia bị rơi đài, muội muội và Tam vương gia cùng nhau đi tới đó.
Tuy rằng Tam vương gia không tuyên truyền ra bên ngoài nhưng chỉ cần có tâm cũng không khó để tìm hiểu.
Thậm chí có người còn cho rằng muội muội của hắn là hồng nhan họa thủy, dựa vào sắc đẹp khiến cho Tam vương gia nhắm vào Tống gia, lúc này mới dẫn đến tai họa cho Tống gia…