.
Chương 310 -
Sau khi tiễn Quản mẫu đi về, trong lòng Quý phi vô cùng nặng nề, lập tức liền thay một bộ y phục đơn giản rồi đi gặp bệ hạ. Còn chưa kịp nhìn thấy người thì đã quỳ gối ngoài điện, cầu xin bệ hạ trừng phạt nàng ta vì lỗi dạy bảo muội muội không nghiêm.
Tư thái nàng ta rất đầy đủ, tuy rằng bệ hạ không hài lòng với chuyện này nhưng thấy nàng ta nhận sai như vậy, đương nhiên ông ấy cũng không trách móc quá nặng nề.
Quý phi đã ở bên cạnh ông ấy từ năm mười mấy tuổi, hiện giờ hài tử cũng đã lớn, nhiều năm như vậy không phạm phải sai lầm gì, hiện giờ chuyện này cũng không phải là lỗi của nàng ta. Hoàng đế nghĩ vậy liền bảo người đỡ nàng ta dậy, lại nhìn Quý phi mặt đầy u sầu, trong lòng cũng có thêm mấy phần đau lòng.
Chỉ tại Quản gia nhất tộc này quá vô dụng!
…
Mấy ngày sau, hai vụ án đã được kết luận.
Hai mẫu tử Trịnh thị vô tội bị hãm hại là do Quản Trân Nhi, nhưng Quản Trân Nhi đã chết rồi, khó có thể quy trách nhiệm cho nàng ta được, nhưng làm phụ thân mà quản nữ nhi không nghiêm nên phải bị trừng phạt nghiêm khắc, phạt đánh ba mươi gậy, không được dùng vàng chuộc tội…
Quản Trân Nhi đã chết rồi, cũng không thể chém phụ mẫu nàng ta được nên kết quả này tuy khiến người ta có chút tiếc nuối nhưng cũng không thể nói gì hơn.
Còn vụ án Chiêu Nhi mưu sát Quản Trân Nhi…Tuy rằng đáng thương nhưng xét cho cùng vẫn là trái pháp luật. Xét người này có tình có nghĩa, sau khi gây ra chuyện đó còn chủ động đầu thú, trẻ người non dạ, còn có Quý phi và các bá tánh cầu tình cho nên nghe theo ý dân, giảm tội ba cấp, phạt tám mươi gậy, sau khi đánh ba mươi gậy xong thì có thể chuộc tội bằng vàng…
Kết quả vừa ra, những tiếng phàn nàn lại liền ít đi.
Mức phạt đưa ra tuy không nặng nhưng cũng có tác dụng cảnh cáo.
Ai cũng đều biết mẫu tử Trịnh gia này là người chắn tai họa cho Ninh Nghĩa Quốc Công phủ nên phần vàng lấy ra để chuộc tội này rất có thể sẽ do Quốc Công phủ bỏ ra, bởi vậy chỉ cần đánh ba mươi gậy là được.
Nhưng nếu đổi lại người khác thì có thể không gặp may mắn như vậy được, cho nên về sau nếu còn có người báo thù giết người thì cũng phải cân nhắc đến hậu quả. Rốt cuộc thì Chiêu Nhi cũng có rất nhiều điều kiện tiên quyết để có thể được miễn tội, còn nếu đổi lại là người khác thì cho dù không phải tử hình thì cũng phải chịu ngồi lao tù mấy năm mới có thể thấy lại ánh sáng.
Tiêu Vân Chước không mấy ngạc nhiên với kết quả này.
Đã phạm tội giết người mà còn có thể an toàn lui ra như vậy, cũng là Chiêu Nhi mạng lớn.
Nàng nhúng tay vào việc này cũng chỉ là bị quỷ hồn của Quản Trân Nhi làm cho ghê tởm, trong việc này thật ra nàng chỉ thuật lại sự thật, còn mấy lời đồn thổi dữ dội ở bên ngoài đến mức khiến nàng phải giật mình, có thể những người mà Quản gia đắc tội không chỉ có một mình La gia.
…
Trong lúc hành hình, Tiêu Vân Chước và La Phi Nguyệt cũng cùng nhau đi tới nha môn xem hình. Hôm Chiêu Nhi bị đem ra dạo phố thị chúng đã bị một số vết thương.
La Phi Nguyệt bảo quản sự trong nhà đi nộp tiền phạt, rất nhanh, ba mươi gậy kia cũng đã đánh xong. Người thi hành hình phạt hẳn là cũng có lòng thông cảm với Chiêu Nhi nên xuống tay cũng không quá nặng, lúc Chiêu Nhi đứng dậy còn có thể đi được mấy bước, nhiều nhất cũng chỉ bị thương da thịt một chút, dưỡng thương một tháng là sẽ ổn rồi.
“Giả vờ một chút…” La Phi Nguyệt nghiêng người đến trước mặt tiểu nha đầu, nhỏ giọng nói.
Chiêu Nhi đỏ mặt cúi đầu, chân cũng mềm hơn mấy phần, La Phi Nguyệt lập tức bảo hai nha hoàn bên cạnh tới đỡ.
“Dưỡng mẫu và ca ca của ngươi dù sao cũng bởi vì ta mà chết, trong lòng ta cũng vô cùng áy náy. Mấy ngày nay ta đã thương lượng với mẫu thân ta rồi, ngươi có bằng lòng đến Quốc Công phủ với ta không? Mẫu thân ta nguyện ý nhận ngươi làm nghĩa nữ, cũng coi như là ngươi có một chỗ che chở.” La Phi Nguyệt lại vội vàng nói.
Người mà Chiêu Nhi đắc tội không phải là người bình thường, nếu không cho nàng ấy một thân phận thì cho dù lúc này còn sống, sau này cũng chưa chắc không bị hạ độc thủ.
Trừ khi đi ra khỏi kinh thành, đến một nơi thật xa.
Nhưng nàng ấy chỉ là một tiểu cô nương không nơi nương tựa, tuổi còn rất nhỏ, nếu chẳng may ở bên ngoài phải chịu ấm ức thì chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?
“Ta…Ta không dám…” Chiêu Nhi rất sợ hãi, vội vàng lắc đầu.