.
Chương 322 -
Ánh mắt Lục lão tướng quân càng thêm nghiêm túc.
Nhìn Tiêu Văn Việt đang quỳ trên mặt đất, thấy sắc mặt hắn trắng bệch không giống bình thường liền nói: “Mấy bữa nay bản tướng nghe được mấy tin đồn vớ vẩn, nói là muội muội ngươi sắc mặt trắng bệch như người chết, ta nghĩ là lời đồn nói về ngươi mới phải.”
“Ta thật không hiểu, ngươi đường đường là một nam nhi, từ khi sinh ra không có bệnh tật gì hết, cũng không xuất thân từ mấy gia tộc nghèo khổ cơ hàn, tại sao thân thể lại phát triển thành ra thế này…nhìn như thể không có máu không có xương!” Lục lão tướng quân lại chán ghét nói: “Đứng lên đi, nếu cứ quỳ rạp xuống ở chỗ của ta thì ngươi cũng không cần phải nói nữa.”
Vừa dứt lời, Tiêu Văn Việt mới khẽ run rẩy đứng dậy.
Hôm nay hắn ra ngoài không dẫn theo một người hầu nào cả.
Trước đó mấy ngày mới bị ốm một trận, hiện tại lại quỳ một lúc, chân cẳng giống như không thể chống đỡ nổi, người lắc lư nghiêng ngả. Lục lão tướng quân nhìn không nổi nữa, ném đồ trong tay đi, bảo hạ nhân đỡ Tiêu Văn Việt đến ngồi ở dưới mái che nắng.
“Ngươi tìm quân sư để làm gì?” Lục lão tướng quân bảo người đưa cho hắn một tách trà, sau đó mới hỏi.
“Cháu chỉ tò mò thôi, hai đời quân sư nhưng sách sử lại chưa từng lưu danh… Tại sao lại như vậy?” Tiêu Văn Việt hỏi trước.
Lục lão tướng quân cau mày, nhưng nể mặt người trước mặt mình bây giờ là hậu nhân của Tiêu gia, ông ấy cũng không giấu diếm mà nói: “Quân sư mà tằng tổ phụ ngươi gặp được năm đó tên là Nhan Văn Tập. Người này dung mạo xấu xí, lúc xuất hiện tuổi còn rất trẻ, lại không thích danh tiếng nên lúc trước khi chinh phục thiên hạ, hắn ẩn mình phía sau Tiêu lão ca. Tiêu lão ca xuất thân hàn vi, ngay từ đầu làm gì biết đến binh pháp, đều là do ông ấy dạy hết. Về sau Thánh tổ định thiên hạ, lại ấn theo công lao để phong quan, Nhan quân sư lại không cần, khăng khăng từ chối, Thánh tổ cũng không thể ép buộc được.”
“Ông ấy thường lo lắng và suy nghĩ quá nhiều, còn không thể chịu nổi khi thấy đổ máu. Nhưng khi đánh giặc làm sao mà không có người chết cho được? Người này luôn mâu thuẫn với chính mình, đặc biệt là sau khi thiên hạ đã định, vẫn còn phải dọn dẹp dư nghiệt nữa mà, khó tránh khỏi phải dùng một vài thủ đoạn cứng rắn để trấn áp. Ông ấy nhìn mà không đành lòng, cuối cùng không thể vượt qua nổi chính mình, lại cứ nghĩ đến những sát nghiệt trên người mình nên sức khỏe càng lúc càng kém, cuối cùng rồi cũng qua đời.”
“Trước khi chết ông ấy từng thu một đệ tử, đặt tên là Nhan Vô Giác, mấy năm trước đó đã từng đi theo ta rèn luyện trong quân được mấy năm, trưởng thành nhanh chóng, rất có phong phạm của sư phụ hắn. Chỉ là sau đó chiến sự không còn quá căng thẳng, hắn cũng không muốn tham dự vào mấy chuyện đánh đánh giết giết nữa nên lại lánh đời.” Lục lão tướng quân thành thật nói.
Ông ấy đến chừng này tuổi rồi mà còn chưa chết chính là nhờ đi theo Nhan Vô Giác học cách dưỡng sinh!
“Nói cách khác, vị tiên sinh này đến giờ vẫn còn sống?” Tiêu Văn Việt lập tức hỏi.
“Đương nhiên còn sống, tiên phong đạo cốt, nhân mô nhân dạng.” Lục lão tướng quân nói giọng quái gở.
Thằng cha Nhan Vô Giác kia bản thân thì ăn thịt uống rượu, thế mà lại không cho ông ấy chạm vào, nói ông ấy lớn tuổi rồi ăn thịt nhiều mau chết, uống rượu nhiều cũng mau chết!
Nhưng mà Nhan Vô Giác chỉ nhỏ hơn ông ấy có hai mươi tuổi thôi, bây giờ cũng là một lão già mà! Tại sao không hề kiêng kỵ chút nào cả?!
Nghĩ thôi đã thấy tức rồi!
Tiêu Vân Chước thở ra một hơi, lại đứng lên, đi đến trước mặt Lục lão tướng quân rồi lại quỳ xuống.
Lục lão tướng quân lại cau mày: “Hôm nay ngươi cứ quỳ tới quỳ lui, chẳng lẽ là đến chịu tang à? Lão tử biết là ta chưa chắc có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng ngươi cũng không cần phải gấp như thế chứ?”
“Vãn bối muốn cầu Lục lão tướng quân giới thiệu, để vãn bối bái quân sư làm sư phụ.” Tiêu Văn Việt nói.
Lục lão tướng quân vừa nghe, hai mắt lại mở to hơn một chút.
“Ngươi? Ngươi muốn bái sư?” Lục lão tướng quân vô cùng kinh ngạc: “Chỉ bằng ngươi sao? Một cao trung tiến sĩ như đại ca ngươi thì còn được, còn ngươi bây giờ chẳng là gì, ngay cả đọc sách khoa cử cũng không có…”