.
Chương 354 -
Tiêu Vân Chước đã có ý định mua đất từ lâu, hiện giờ vừa lúc có thời gian rảnh nên Tiêu Vân Chước lập tức bắt tay vào làm.
Tiêu Văn Yến nghe mà ngơ ngác, còn chưa hiểu rốt cuộc đại tỷ muốn làm gì thì kết quả người đã bỏ chạy…
Thân thể cậu lúc này như một phế nhân, cũng không thể động đậy được, chỉ có thể ở lại khách điếm lo lắng không thôi.
Tiêu Vân Chước cũng không vội vàng đi tìm Lương chưởng quỹ mà dẫn Tùng Thúy cùng đi ra khỏi thành. Mặc dù trong mảnh đất kia không có thôn dân sinh sống nhưng cũng phải tìm hương lại của địa phương, nhờ hương lại kiểm tra xem có phải mảnh đất đó vô chủ không rồi mới có thể tiến hành bước giao dịch tiếp theo được.
Mảnh đất này là một ngọn đồi độc lập còn sót lại, đồi thấp và thoai thoải, tuy không thích hợp để trồng trọt nhưng ở trên đó lại mọc rất nhiều cây cao.
Tiêu Vân Chước gặp được hương lại mới biết được chỗ này có tên là “Hoa Thần Pha”, cứ đến mùa xuân mùa hè hàng năm, ở gần đó luôn có hương thơm thoang thoảng, hương hoa tràn ngập.
Sở dĩ gọi là Hoa Thần Pha là bởi mong được cát tường.
Thời kỳ khó khăn trước đó, những gia đình trong phạm vi mười, hai mươi dặm, nếu có hài tử không thể nuôi nổi thì sẽ ném tới chỗ này, hy vọng hài tử được Hoa Thần mang đi, tương lai được đầu thai vào một gia đình tốt hơn.
Tuy nhiên mấy chục năm gần đây mưa thuận gió hòa, loại tình huống này cũng ít đi một chút.
Nhưng vì ở xung quanh Hoa Thần Pha này không có người ở nên dễ có sài lang, người dân cũng không dám tới gần, càng sẽ không có người nào mua lại mảnh đất này.
Tiêu Vân Chước ở bên ngoài mấy ngày mới ký xong khế đất với hương lại, lại nhờ huyện nha địa phương đóng dấu.
Công việc được tiến hành rất nhanh.
Một mảnh đất rộng như vậy, bởi vì trước đây đã từng chôn vùi một số hài tử vô tội nên mấy gia đình giàu có muốn mua đất cũng sẽ không nhìn trúng chỗ này, cảm thấy rất xui xẻo. Hiện giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một Tiêu Vân Chước coi tiền như rác, nha môn địa phương cũng không muốn bỏ lỡ.
Hoa Thần Pha ở vùng ngoại thành, tuy rằng rất lớn nhưng không đắt như đất ở trong thành.
Thậm chí còn rẻ hơn so với Tề Hoan Lâu, Tiêu Vân Chước bỏ ra hơn năm ngàn lượng bạc để mua chỗ này.
Có khế đất trong tay, Tiêu Vân Chước cảm thấy yên tâm hơn hẳn, liền quay người trở về thành.
Tiêu Vân Chước nổi hứng lên, vừa ra khỏi cửa là đi liền mấy ngày, Tiêu Văn Yến ở khách điếm lo lắng gần chết!
Cậu không thể cử động, mà gã sai vặt ra ngoài cùng cậu cũng bị thương, cũng đang phải dưỡng thương, đương nhiên không có người chăm sóc nên cậu chỉ có thể nhờ đến tiểu nhị khách điếm để có được tin tức.
Nhưng một ngày hai ngày thì còn được, kéo dài nhiều ngày hơn, cậu thậm chí còn chẳng có thú vui gì để giết thời gian, chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển người đến bên cạnh cửa sổ, mỗi ngày nhìn người đến người đi trên đường, cực kỳ nhàm chán.
Mà nhiều ngày nay, cậu vẫn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm Tề Hoan Lâu ở bên kia.
Đã nhiều ngày nay, nếu nói chuyện gì thú vị nhất cũng chỉ có một, đó chính là Lương chưởng quỹ của Tề Hoan Lâu.
Người này chắc chắn có vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe. Kể từ sau ngày bị mộng du đi trên phố, mấy ngày sau đó hắn ta vẫn tiếp tục bị như vậy, thường xuyên cứ tới nửa đêm lại hú hét lên, người đi đường xung quanh đều có thể nghe thấy!
Lúc nghiêm trọng nhất, Lương chưởng quỹ nửa đêm y phục không chỉnh tề, bò khắp đường phố, mở miệng xin tha.
Lúc đầu mấy người hàng xóm còn tới an ủi hắn ta, nhưng đến lần thứ ba khi hắn quấy nhiễu giấc ngủ của mọi người thì hàng xóm cũng bắt đầu phàn nàn.
Cậu nghe tiểu nhị nói, hàng xóm xung quanh bây giờ đã bắt đầu nghi ngờ hắn làm chuyện gì thiếu đạo đức nên Lương Thiện Nhân mới báo mộng dạy hắn ta một trận như vậy!