.
Chương 368 -
Hoắc Kiệt nghe lời thê tử nói, cũng có chút bất đắc dĩ.
Hoắc gia bọn họ cũng không phải gia đình không có tình người, cha mẹ đối xử với Sài Nữ cũng có lòng cảm kích, thái độ của các trưởng bối với nàng ấy đều không tệ, chỉ là... không quá đồng ý với hôn sự này.
Theo bọn họ nghĩ, không chỉ có dòng dõi khác biệt, tính cách, kinh nghiệm, các phương diện khác của Sài Nữ đều hoàn toàn khác biệt với Hoắc gia, thậm chí còn cảm thấy hắn chỉ nhất thời thấy mới mẻ, nên mới chọn một thê tử như thế, nếu như chờ sự mới mẻ của hắn tan đi, một đời của hai người đều sẽ bị huỷ.
Cũng bởi vậy, cha mẹ cũng tự mình khuyên hắn.
Nếu như trong lòng hắn có thẹn, có thể dùng lễ nghi như với muội muội để đối xử với Sài Nữ, Hoắc gia tuyệt đối sẽ không khắt khe, khe khắt với nàng ấy.
Nhưng thực sự hắn thích Sài Nữ.
Hắn không hiểu, vì sao các trưởng bối lại không tin chứ?
Hoắc Kiệt cũng nảy sinh ra rất nhiều cảm giác bất lực.
"Tiêu biểu muội, ta thật tâm muốn đối xử tốt với Sài Nữ, đường đường là nam nhân, nếu như bởi vì ý kiến của gia tộc, ngay cả thê tử cũng phải nhường ra ngoài, vậy ta nào có chút xíu tâm huyết nào của nam nhân? Huống hồ, tam phòng chúng ta cũng không có ý định vào con đường làm quan, cha ta chỉ là một tiên sinh dạy học mà thôi, ta cũng chỉ muốn cuộc sống bình thường, cha mẹ phản đối cuộc hôn nhân này, quả thực là không có đạo lý..." Hoắc Kiệt cũng hơi oán niệm.
Tiêu Vân Chước là người ngoài, dùng ánh mắt của người ngoài để xem xét việc này, cũng không cảm thấy việc này phiền phức bao nhiêu.
"Biểu huynh rời nhà nhiều năm, chắc là không hiểu nhiều về Hoắc tam thúc, ông ấy cũng không phải là loại người cổ hủ, ta cảm thấy chuyện này suy cho cùng vẫn là vấn đề của huynh." Tiêu Vân Chước nhìn hắn nói.
Hoắc Kiệt nghe vậy sửng sốt một chút: "Xin biểu muội giải đáp cho?"
Hắn... có vấn đề gì?
"Huynh bảo Sài Nữ thu liễm tính tình, bảo nàng ấy đi theo ngươi học chữ, dùng chuyện này để xin sự bao dung của Hoắc gia, vốn dĩ là sai."
"Biểu huynh đi nhiều năm, phụ mẫu trong nhà lo lắng, huynh vừa mới về, lại dẫn theo một cô nương xa lạ, thậm chí lại cứ bắt nàng ấy phải lùi bước, nhận hết uỷ khuất, thấp hơn một bậc, vậy thì tam biểu thúc sao có thể cảm thấy vợ chồng các ngươi thật sự ân ái? Mà huynh, cũng quá lo lắng, thái độ giương cung bạt kiếm, cũng sẽ khiến trưởng bối vừa chán nản vừa lo âu." Tiêu Vân Chước khuyên nhủ: "Huynh cảm thấy tính cách của Sài Nữ không hợp với Hoắc gia, nhưng ta cảm thấy, nàng ấy ngay thẳng đáng yêu, đơn giản không lõi đời, cho nên nếu trưởng bối có thể hiểu rõ tính cách thực của nàng ấy, ngược lại sẽ bắt đầu yêu thích, biểu huynh... Huynh bỏ gốc mà chạy theo ngọn."
Hoắc Kiệt quả thực không có quan điểm riêng của mình, nhưng hắn cảm thấy mọi người trong nhà chắc chắn sẽ có, cho nên phương thức ứng phó... là để Sài Nữ lựa ý mà hùa theo.
Nếu như là người bên ngoài, Tiêu Vân Chước chắc chắn sẽ không nói, nhưng Quách Sài Nữ cũng có chút liên quan đến nàng, nên nàng lại muốn nói nhiều thêm vài câu.
Nói với Hoắc Kiệt xong, Tiêu Vân Chước nhìn Quách Sài Nữ lớn hơn mình hai tuổi, lại hết sức nhu hòa nói: "Hai người các ngươi kết hôn, nếu thật sự mong muốn hoà hợp bách niên giai lão, thì không nên có một phía phải cúi người nịnh nọt, biểu tẩu, ngươi là nữ nhi mà Quách tiêu đầu yêu thương nhất, nếu như ông ấy nhìn thấy ngươi chịu uỷ khuất như vậy, nhất định là sẽ tức giận."
Những ngày này Quách Sài Nữ vốn dĩ uất ức ngột ngạt.
Giờ phút này nghe thấy lời Tiêu Vân Chước nói, chỉ cảm thấy trên đời này, quả nhiên chỉ có cha và Tiêu sư phụ là hiểu nàng ấy nhất.
Cha từ lúc còn sống cho đến nay đều nói với nàng ấy, Tiêu sư phụ là thần toán hết sức lợi hại, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng lại có trái tim lung linh.
Lúc đó cha còn thấy đáng tiếc, không thể để cho nàng ấy và Tiêu sư phụ gặp mặt, chỉ là ngay cả cha nàng ấy cũng không nghĩ tới, nàng ấy và Tiêu sư phụ còn quá có duyên phận.
Lời của Tiêu sư phụ, dĩ nhiên là đúng.