.
Chương 376 -
Ánh mắt của phụ thân làm cho da đầu Hoắc Kiệt tê dại, sống lưng gần như không thể duỗi thẳng, không biết tại sao nhưng hắn luôn cảm thấy hôm nay mình là người bị ghét bỏ…
Cũng may phụ thân cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm hắn nữa mà quay sang nhìn biểu muội.
“Nha đầu này, ngươi là người không có việc không vào điện tam bảo, ta nghĩ ngươi hôm nay đến đây không phải là vì Văn Yến phải không?” Hoắc tam thúc phán đoán rất khôn ngoan.
Tiêu Vân Chước nhếch môi, nở một nụ cười sáng lạn: “Văn chương của nó thì cháu đã xem rồi, tuy chưa được hay lắm nhưng cũng đáp ứng được yêu cầu của ngài rồi, cần gì phải đặc biệt đến đây vì nó nữa?”
“Vậy cháu tới đây là…có chuyện gì?” Hoắc tam thúc hỏi.
“Cháu tới đây tìm người.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói: “Cháu nghe nói trong thư viện có mấy tú tài đã tham gia khoa cử mấy lần mà vẫn thi trượt à?”
“Cái này thì ta cũng không rõ lắm, phần lớn học sinh mà ta dạy đều là cử tử, thỉnh thoảng có một vài tú tài, nhưng cho dù như vậy thì cũng là thiên tư thông minh không giống người bình thường.” Hoắc tam thúc nói xong liền bảo Hoắc Kiệt gọi thư đồng ở bên ngoài tiến vào: “Nếu cháu cần tìm ai đó thì cứ bảo thư đồng dẫn cháu đi.”
“Được, cảm ơn tam biểu thúc.” Tiêu Vân Chước lập tức nói.
Tiêu Văn Yến khó hiểu nhìn Tiêu Vân Chước, vốn tưởng rằng đại tỷ cố ý đến đây là vì mình, không ngờ cậu ta chỉ là tiện thể mà thôi.
Tuy rằng cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng không hiểu sao lại cảm thấy mất mát.
Sau khi ăn xong, Tiêu Vân Chước cùng Quách Sài Nữ đi ra ngoài, Hoắc Kiệt cũng muốn đi theo nhưng Hoắc phu tử bảo hắn ở lại hướng dẫn cho Tiêu Văn Yến. Dù sao cũng là huynh đệ thân thích, hiện giờ cũng sắp phải tương tác với nhau thì cũng phải làm quen với nhau trước đã.
“Phụ thân, vì sao phụ thân lại khách sáo với Tiêu gia biểu muội như vậy? Con cứ cảm thấy phụ thân đối xử với nàng không giống như với những người khác.” Sau khi Tiêu Vân Chước đi rồi, Hoắc Kiệt mới bối rối hỏi.
Đối với người biểu muội này, phụ thân hắn hoàn toàn không có một chút uy nghiêm nào cả, thậm chí còn bị Tiêu Vân Chước nắm mũi dắt đi.
Hoắc tam thúc nhìn hắn, sau đó lại hỏi Tiêu Văn Yến: “Vết thương của cháu chắc chắn là có liên quan với tỷ tỷ cháu, đúng không?”
Tiêu Văn Yến lập tức gật đầu: “Nàng đắc tội người ta nên cháu mới bị đánh, phu tử, cháu bị oan…”
“Cháu nói cháu bị oan, nhưng ta lại không tin, tỷ tỷ của cháu là người thấu đáo, nếu mà cháu không phạm sai lầm gì thì nàng sẽ không để cho cháu phải chịu khổ nhiều như vậy. Cho nên theo ta thấy, nhất định là cháu không nghe lời khuyên bảo nên nàng mới nhờ tay người khác xử lý cháu thôi.” Hoắc tam thúc nói với giọng điệu chắc chắn.
“…” Tiêu Văn Yến xấu hổ nhìn hắn: “Ngài đều biết cả rồi à? Trước đó nhị ca của cháu cũng như thế này, để người khác tới đánh cháu, bây giờ đại tỷ cũng bắt nạt cháu thế này, cháu không sống trong cái nhà này nổi nữa rồi!”
“Tính tình cháu nóng nảy, còn chưa học được cách phân biệt đúng sai. Vì sao nhị ca cháu đánh cháu thì ta không rõ ràng lắm, nhưng đại tỷ của cháu nhìn bề ngoài có vẻ nghiêm khắc nhưng thực ra lại rất quan tâm chăm sóc. Nếu như nàng thực sự mặc kệ cháu thì phải nên nuông chiều, dỗ dành cho cháu vui lên thì mới có thể tránh được rất nhiều phiền toái.” Hoắc tam thúc thở dài: “Thằng nhóc cháu đúng thật ngu ngốc, không hiểu chuyện gì cả.”
“…” Tiêu Văn Yến rụt cổ lại.
Chỉ là cái giá của sự thông suốt này cũng quá cao.
Cậu đã bị đánh nhiều lần như vậy rồi mà vẫn chưa hiểu chuyện, vậy có phải sau này cậu còn phải chịu vô số trận đòn nữa không?
Cơ thể cậu nhất định phải mau mau hồi phục, cậu muốn học võ càng sớm càng tốt!
“Ý của phụ thân là, Tiêu gia biểu muội là người cực kỳ thông minh nên lúc này phụ thân mới phá lệ để ý nhiều hơn sao?” Hoắc Kiệt ngẫm lại những biểu hiện trước đó của Tiêu Vân Chước, cũng có chút kinh ngạc: “Khả năng nhìn thấu lòng người của biểu muội thật sự con không thể so sánh được.”