.
Chương 411 -
“Đương nhiên ngươi có thể lựa chọn quỵt tiền của ta, nhưng mà… ta sợ ngươi quỵt không nổi, Ân công tử có thể thử xem sao.” Ánh mắt Tiêu Vân Chước âm trầm nhìn hắn.
Bản thân hắn ta lòng mang ác ý nên nàng muốn năm trăm lượng bạc cũng không coi là nhiều.
Từ nhỏ nàng đã sợ nghèo, ghét nhất là người khác quỵt tiền mình. Nếu như dám quỵt tiền của nàng thì chuyện gì nàng cũng có thể làm được…
Không hiểu sao Ân Nguyên Phu có dự cảm không tốt, nhưng dù vậy, hắn cũng không thích bị người khác uy hiếp!
Tiêu Vân Chước này chẳng qua là thấy hắn có vẻ bị bệnh nên cố ý hù dọa hắn thôi.
Quả thật nàng biết một chút về tướng thuật, nhưng vậy thì sao chứ? Chỉ là há miệng ngậm miệng mà thôi, làm sao có thể cứng hơn quyền lực được? Hôm nay cho dù hắn không đập cái cửa hàng này thì cũng có rất nhiều cách để đánh bại nàng.
Sắc mặt Ân Nguyên Phu lạnh lùng, nhất là nhớ tới vừa nãy Tiêu Vân Chước nói lộ ra bí mật của hắn, ánh mắt nhìn nàng càng thêm mấy phần bá đạo.
Hắn trực tiếp gọi nha hoàn của Khương Nguyên một trái một phải đỡ lấy mình. Tuy rằng Khương Nguyên không cam lòng cho lắm nhưng thấy sắc mặt hắn không tốt nên nàng ta cũng không nói thêm được gì.
Chỉ đành quay đầu rời đi.
Trên mặt Khương Nguyên cũng bỏng rát, không phải là bởi nàng ta khó chịu mà là bởi vì…mất mặt.
Nàng ta mang khí thế hung hăng mà đến chính là để cho Tiêu Vân Chước một bài học, kết quả là…không làm gì cả! Rốt cuộc Ân Nguyên Phu đã xảy ra chuyện gì…
Nàng ta không vui, nhất là khi người kia lại trực tiếp ngồi lên xe ngựa của mình…
Cô nam quả nữ, chẳng lẽ muốn ở chung với nàng ta sao?
“Ta thấy không khỏe lắm, ngươi tự tìm cách đi về đi!” Ân Nguyên Phu cố gắng chống đỡ, nói xong lập tức bảo xa phu xuất phát.
Khương Nguyên nghe vậy rất kinh ngạc: “Chờ một chút, ta…”
Lời còn chưa dứt, xe ngựa đã rời đi, ngay cả hai nha hoàn bên cạnh nàng ta cũng đi luôn, chỉ còn lại một mình nàng ta ở đó…
Khương Nguyên không thể tưởng tượng nổi, Ân Nguyên Phu nói rằng hắn thích vẻ ngoài phóng khoáng và hoạt bát của nàng ta nên nàng ta không bao giờ cần ra vẻ dịu dàng trước mặt Ân Nguyên Phu. Mà Ân Nguyên Phu đối với nàng ta cũng rất kiên nhẫn, duy chỉ có lần này, hắn thậm chí không thèm liếc mắt nhìn nàng ta….
Khương Nguyên rất phiền muộn, quay đầu lại nhìn cửa hàng của Tiêu Vân Chước, tức giận trừng mắt.
Nàng ta sẽ không để cho Tiêu Vân Chước được vui mãi đâu.
Tất cả mọi chuyện liên quan đến Tiêu Vân Chước, nàng ta đã kể hết cho Quản phu nhân nghe. Quản phu nhân đã tra ra được cô mẫu ở nơi nào, không bao lâu sau, Tiêu Vân Chước sẽ không thể nào ngông cuồng được nữa!
Có điều…nàng ta đã mấy lần ăn quả đắng ở chỗ Tiêu Vân Chước rồi, cũng không biết tại sao, rõ ràng người này nhìn qua không có vẻ gì là lợi hại cả, thế mà…không hiểu sao nàng ta luôn bị sẩy chân. Hôm nay ngay cả Ân Nguyên Phu cũng không thể giúp nàng ta trút giận, cũng khiến trong lòng nàng ta cảm thấy khó chịu hơn.
Nàng ta nhìn vào cửa hàng, khuôn mặt vốn hơi do dự cũng trở nên kiên quyết hơn một chút.
Quản phu nhân rất hận Tiêu Vân Chước, cho nên bây giờ mới coi trọng nàng ta như thế, thậm chí còn trực tiếp cho nàng ta hai trang tử ở vùng ngoại ô, cho nên bây giờ trong tay nàng ta không thiếu người có thể dùng được.
Tiêu Vân Chước mua lại nơi này chẳng phải chỉ vì thiện đường ở phía sau thôi sao?
Một nữ nhi bị bỏ rơi như nàng ta mà còn muốn thanh danh lương thiện à? Thật quá buồn cười.
Khương Nguyên đứng trên con đường này đợi một lúc, vốn muốn tìm một người để gọi xe tới đón nàng ta. Ai ngờ trời lại đột nhiên đổ mưa, người trên đường cũng ít hơn, nàng ta lúc này cũng thành tiến thoái lưỡng nan.
Nàng ta chỉ có thể sốt ruột chờ tiếp, đến khi sắc trời đã dần tối mới thì mưa mới tạnh.
Hai nha hoàn kia đến bây giờ còn chưa quay lại đón nàng ta, nàng ta rất bực bội. Rơi vào đường cùng, Khương Nguyên đành phải tự mình đi bộ về.