.
Chương 429 -
Tiêu Vân Chước nhìn kiệt tác của mình, bắt đầu thao thao bất tuyệt như một trưởng giả giàu lòng nhân ái.
“Cũng không phải là ta bảo huynh làm cái bánh bao mềm đâu. Nếu như sau này có người đắc tội huynh, ức hiếp huynh, nhị ca cứ việc đánh trả là được, cái này không hề sai!”
“Tính kế người khác cũng không sao cả, nhưng huynh suy nghĩ một chút xem, đại ca tốt với huynh biết bao nhiêu? Mọi điều hắn làm đều là muốn huynh tiến bộ, tuy rằng cái miệng đó quả thực không khiến người ta yêu thích nổi, nhưng thỉnh thoảng huynh châm chọc mấy câu cũng hiểu được, nhưng lấy chung thân đại sự của huynh ấy ra làm một quân cờ thì là huynh không đúng rồi!”
“Còn nữa, huynh giết kẻ thù không có vấn đề gì, nhưng nhất định không được làm liên lụy đến người vô tội. Ví dụ như Mạnh Bình Chương kia, hắn ta không phải là người tốt lành gì, để hắn sống khổ sở là đúng. Nhưng lại móc nối hắn lại với Đông Ngọc quận chúa thì sao đây? Tuy rằng Đông Ngọc quận chúa là người điêu ngoa ích kỷ, cũng không lương thiện gì, thậm chí còn từng làm không ít chuyện xấu, nhưng người khác hại nàng ta thì thôi, còn huynh…Nàng ta và huynh không thù không oán, huynh lại động thủ với nàng ta thì nàng ta liền thành người vô tội…”
“Đương nhiên, nếu trước đó huynh đã đánh tiếng với nàng ta rồi, bản thân nàng ta nguyện ý thì ta cũng không có lời nào để nói.”
“Có lẽ huynh cảm thấy cả đời này cứ sống mơ màng hồ đồ là được rồi, thế nhưng nhị ca à, huynh xem đi, nếu huynh không sống tốt thì sau khi chết huynh vẫn còn phải chịu tra tấn nữa.”
“Có một vài con quỷ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà còn ở lại trần gian, còn có một vài quỷ có tấm lòng rộng lượng, sau khi chết liền đi xuống dưới. Nhưng khi đi xuống bên dưới, con người còn phải trả giá cho tội lỗi của mình ở kiếp này mới có thể chuyển thế đầu thai được. Nếu huynh không muốn kiếp sau mình làm trâu làm ngựa thì nhất định phải giữ tâm của mình sạch sẽ.”
“…”
Tiêu Vân Chước tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, muốn để nhị ca hiểu rõ nỗi khổ tâm của nàng.
“Muội…muội có thể vịn ta ngồi đã được không…” Hắn không muốn ngồi ở dưới đất, giống như một gã ngốc chật vật vậy.
“Được.” Tiêu Vân Chước rất ngoan, bước tới đỡ hắn, đưa hắn về ngồi lại ở chỗ cũ.
Tiêu Văn Việt vội vàng cầm lấy chén nước, nước bên trong bởi vì bàn tay không ngừng run rẩy của hắn mà không ngừng chảy ra ngoài, một tay khác cố gắng đè lại, lúc này mới cưỡng ép rót vào trong miệng.
Rất nhanh sau đó lại vang lên tiếng “cạch”, chén nước rơi thẳng trên bàn, xoay tròn tại chỗ.
“Ta biết người trên đời này đều sợ quỷ, có điều…nhị ca à, ta còn tưởng huynh to gan hơn một chút.” Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, Tiêu Vân Chước cũng rất kinh ngạc. Nàng cho hắn thấy quỷ không phải là muốn hù dọa hắn, chỉ là muốn cho hắn biết trên đời này có quỷ.
Nhưng tại sao hắn lại run nhiều đến thế?
Nếu như đại ca biết được, chẳng phải sẽ rất vui sao? Rốt cuộc cũng có cái mà nhị ca sợ hãi.
“Muội…muội biến đôi mắt này của ta về lại như lúc trước, được không?” Giọng nói của Tiêu Văn Việt cũng có chút không đúng.
Giờ này khắc này, rốt cuộc thì hắn cũng trở về với dáng vẻ của một thanh niên mười tám mười chín tuổi, trong mắt ẩn chứa sự cầu xin khiến hắn trông vô cùng đáng thương.
“Nhị ca…thật xin lỗi, cái này…còn phải đợi thêm một thời gian nữa, chờ khi nào thân thể huynh tiêu hao hết mấy thứ kia thì đương nhiên sẽ không còn nhìn thấy nữa.” Tiêu Vân Chước giúp hắn đặt lại chén trà, sau đó lại rót đầy nước.
“Bao lâu?” Giọng Tiêu Văn Việt khàn khàn, không dám nhìn sang bên cạnh.
“Khoảng…ba ngày?” Tiêu Vân Chước cũng do dự. Trong tình huống bình thường thì một ngày là hết rồi, nhưng lá bùa do nàng vẽ thì chắc chắn không giống của mấy nhà khác, hiệu quả đương nhiên tốt hơn.
“…” Tiêu Văn Việt hận không thể vùi đầu xuống.
Ba ngày a, cả ba ngày này hắn đều không muốn ra ngoài.
Chẳng qua cho dù sợ hãi nhưng khi thời gian dần trôi qua, trái tìm dần bình tĩnh hơn một chút, Tiêu Văn Việt lại càng cảm thấy bất lực và đau đớn hơn.
“Khi muội còn bé, lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, lúc đó muội cảm thấy thế nào…” Hốc mắt Tiêu Văn Việt đỏ hoe, khẽ cúi đầu nhìn vết nước đọng trên bàn, trong lòng đắng chát.