.
Chương 445 -
Nghe nói như vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Các ngươi thấy tận mắt là nàng ấy uống say sao?” Chỉ có mấy người còn hơi không yên lòng.
“Đúng vậy, rượu kia lấy ra từ chỗ thiếu gia, là Vong Xuân Tửu. Trước kia khi thiếu gia nói chuyện làm ăn với khách nhân cũng thường dùng, chúng ta đều biết…” Hạ nhân vội vàng nói.
Loại rượu Vong Xuân Tửu này rất mạnh, tiểu cô nương này đêm qua uống cả một chén đầy, không có lý nào lại không say.
Tiêu Vân Chước nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất, lại nhìn đám người, suy nghĩ một chút, vẫn giả vờ kinh ngạc nói: “Người chết rồi sao? Tại sao lại như vậy chứ?”
“…” Đám người ngơ ngác nhìn nàng.
Bộ dáng này thật sự không giống như hoàn toàn không biết.
Quá bình tĩnh.
Tiêu Vân Chước vốn có thể rời đi trước khi trời sáng, nhưng cho dù nàng đi thì Hoắc lục thúc cũng có thể điều tra ra được nàng. Đến lúc đó nàng càng không có lý nên nàng liền đàng hoàng ngồi đợi ở trên trong, không hề hoang mang rối loạn.
“Đêm qua ta uống quá nhiều nên hơi say. Ta mơ hồ nhìn thầy Tần bá mẫu cầm dao chĩa vào hai huynh đệ đang nằm trên đất, ta còn tưởng rằng mình hoa mắt hay là gặp ác mộng nữa chứ, hóa ra là thật.” Tiêu Vân Chước nói.
Trong mắt Tiêu Vân Chước có vẻ nghiêm túc, lại nói tiếp: “Ta là bằng hữu của Xán Như, đến đây để thăm bá mẫu. Hôm qua bá mẫu có uống mấy ngụm rượu, sau khi đưa ta tới phòng cho khách rồi nói chuyện phiếm với ta mấy câu. Không biết có phải bởi vì ta không mà thấy bà ấy có vẻ sầu não, hay là bởi vì say rượu mà bà ấy lại nói mấy lời lung tung nữa…”
“Bà ấy nói rằng năm đó khi Xán Như ra ngoài bàn chuyện làm ăn với hai vị huynh trưởng, trên đường trở về lại bị bọn hắn làm nhục. Hai kẻ súc sinh này thậm chí còn ném nàng ấy lại giữa đường, thế nên nàng ấy mới bị gã vô lại kia bắt được. Sau đó Tần nhị thúc vì bảo vệ nhi tử của mình mà ép buộc Xán Như phải gả cho gả vô lại kia. Thấy Xán Như không chịu thỏa hiệp, ông ta thậm chí còn hại nha hoàn của Xán Như, lại gọi một quản sự và người hầu đến, làm nhục nàng ấy ngay trong đêm trước khi xuất giá. Vậy nên trên đường xuất giá, Xán Như sau khi đi ngang qua địa điểm trước đó nàng ấy bị làm nhục mới uống thuốc độc tự sát…”
Tiêu Vân Chước kể lại những chuyện xảy ra lúc trước cho những thân tộc này nghe.
Nàng nói hơi nhanh, chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng thì Tiêu Vân Chước đã nói xong rồi.
Ở đây ngoại trừ thân tộc thì còn có mấy người hàng xóm đến xem náo nhiệt.
Giết người thì chắc chắn sẽ nhiều người biết, bởi vậy phải nhân cơ hội này nói rõ những chuyện mà Tần nhị thúc giấu diếm cho mọi người cùng nghe.
Đám người ai nấy đều ngơ ngác, khuôn mặt già nua của tộc trưởng Tần gia cũng sợ đến trắng bệch: “Không thể nào…Sao có thể thế được! Rõ ràng là gã vô lại kia làm nhục nha đầu Xán Như!”
“Năm đó Tần bá mẫu giúp Tần gia nhị thúc giấu diếm chuyện này, thẹn với Xán Như. Nhưng hôm qua sau khi gặp ta, không biết là vì nhớ nữ nhi hay là bởi vì oan hồn Xán Như quấy phá mà lại đột nhiên nói ra những sự thật này, thậm chí càng nói càng tức giận. Sau đó ta hoa mắt chóng mặt ngủ thiếp đi, lại không ngờ rằng Tần bá mẫu lại vì Xán Như mà báo thù, nhất định là bà ấy…hối hận vì chuyện năm đó!”
“…” Lời này, bọn họ đều không tin.
Nhưng nếu không phải là như vậy thì tại sao Tần mẫu lại muốn giết người?!
Một người từ trước đến nay vẫn luôn hèn nhát trốn tránh, nếu không phải bị kích thích mạnh mẽ thì sẽ không dám giết người như vậy!
“Ta nhớ ra rồi! Lúc Xán Như vừa qua đời, ta sợ bà ấy nghĩ quẩn nên cố tình đến khuyên nhủ, nhưng vừa nhắc tới Xán Như thì ánh mắt Lưu thị lấp lóe như thể đang giấu diếm điều gì đó…” Lập tức có người hàng xóm bắt đầu nghi ngờ.