.
Chương 474 -
Hoắc Kiệt làm thế nào cũng không nghĩ đến, Tiêu Vân Chước vậy mà lại giả vờ ngoan ngoãn!
Người của Hoắc gia đã từng gặp Tiêu Vân Chước cũng chỉ có tam phòng bọn họ và Lục thúc, mà Lục thúc sự vụ bận rộn, hôm nay không trở về, cho nên trước khi Tiêu Vân Chước vào Hoắc phủ, các huynh đệ tỷ muội trong nội đường đều chỉ có thể truy hỏi tình hình của Tiêu Vân Chước ở chỗ hắn!
Hắn đều ăn ngay nói thật!
Hoắc Kiệt vội vàng nhìn về phía thê tử bên cạnh, lại bắt gặp trong khoảnh khắc Quách Sài Nữ nhìn thấy Tiêu Vân Chước, hai mắt tỏa sáng.
Rất hiển nhiên, nàng ấy đối với trang phục hôm nay của Tiêu Vân Chước hết sức hài lòng, nếu không phải ở đây nhiều người, lúc này chỉ sợ đã vui vẻ khen người lên trời!
"Hoắc Kiệt, trước đó ta nghe ngươi nói những cố sự kia, đã có cảm giác không ổn, ngươi và biểu muội đồng thời bị tập kích, ngươi một nam tử không biết bảo vệ biểu muội thì cũng thôi đi, may mà biểu muội phản ứng nhanh, mạng lớn, lúc này mới không xảy ra việc gì! Ngươi làm sao còn có thể nói biểu muội độc ác chứ?" Một khắc sau, có một nữ nhân trẻ tuổi đi ra, cười đỡ lấy cánh tay Tiêu Vân Chước.
Người nói chuyện là tôn trưởng nữ của Hoắc gia, gả cho trưởng tử của Hải Ninh hầu, một thân lộng lẫy, lại vô cùng nhã nhặn.
Dẫn Tiêu Vân Chước ngồi xuống.
Đối phương cười với nàng, Tiêu Vân Chước tự nhiên mà cười đáp lại một tiếng.
Miệng vừa cong lên, thì càng biết điều.
Khóe miệng Hoắc Kiệt co quắp giật hai lần, vô cùng không hiểu nhìn Tiêu Vân Chước: "Đều là người trong nhà, ngươi lại còn... Che che giấu giấu như này..."
Hiện tại thì hay rồi, cả đám trong nhà đều không tin hắn nữa rồi.
"Kiệt biểu huynh nói không sai, ngày thường ta quả thực không thích ăn mặc quá xinh đẹp, chỉ là hôm nay biết sẽ tới gặp mấy vị biểu tỷ biểu muội, vô cùng vui vẻ, lúc này mới đặc biệt ăn mặc một phen." Tiêu Vân Chước cũng đàng hoàng trả lời, sau đó lại nói: "Lần này Vân Chước trêu ra chút tai họa, nhờ có thúc bá và các biểu huynh biểu tỷ muội làm chủ cho ta, cho nên ta hôm nay còn đặc biệt mang đến chút quà cảm tạ, hi vọng chư vị ưa thích."
Tiêu Văn Yến ngồi bên cạnh Tiêu Vân Chước, lại như có gai ở sau lưng, thân thể căng cứng, liên tục gật đầu theo.
Thật sự sốt sắng!
Nhìn người trong cả căn phòng này!
Đại Bá Phụ ở trên kia là uy nghiêm nhất, còn có những quý phụ nhân đó...
Nói như thế nào đây... Cảm giác không giống so với mẹ cậu...
Lúc trước mẹ cậu đi ra ngoài, ăn mặc lộng lẫy thể diện, cũng rất nhã nhặn, nhưng mẫu thân cậu vô cùng thích náo nhiệt, ở chung một chỗ với người cùng tuổi, nhưng dù sao cũng thiếu đi mấy phần vững vàng, lại hiện ra sự hoạt bát trẻ trung nhiều hơn, hơn nữa bà ta không thích thua người khác, sẽ luôn nghe ngóng từ trước những gì mà các phụ nhân quen biết yêu thích, cũng lộ ra một ít ở trên y phục và đồ trang sức.
Mà những người này...
Trong đầu cậu nghĩ tới một từ, chính là "đoan trang", mỗi người mỗi vẻ.
Đại bá mẫu Hoắc gia y phục màu thẫm, vẻ mặt hiền hoà, nhất cử nhất động đều có mấy phần khí độ như lão thái thái nhà cậu.
Tam thẩm thẩm vô cùng xinh tươi, rất tao nhã, vừa nhìn đã biết cũng là nữ tử đầy bụng học vấn, đơn giản là một cặp trời sinh với Hoắc phu tử, phu xướng phụ tùy.
Ngũ thẩm thẩm, Lục thẩm thẩm trẻ tuổi nhất, cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, cả người tinh thần phấn chấn, nhưng lại cũng không quá chói mắt, kiên nhẫn nghe người khác nói chuyện, trong mắt tràn ngập ý cười.
Các tẩu tẩu của Hoắc gia lại càng không cần phải nói, ôn nhu lại không nhiều lời, không có bất cứ tình huống ganh đua sắc đẹp gì.
Rõ ràng nhiều người như vậy, nhưng Tiêu Văn Yến cảm giác bên trong lại loạn có thứ tự.
Bất luận là hành vi hay là trang phục của mọi người, đều chưa từng có chỗ nào phát triển quá mức.
Nếu là Tiêu gia...
Tiêu Văn Yến không nhịn được mà nghĩ...
Trước khi đại tỷ trở về, trong nhà cũng có khi tề tựu, khi đó hơn phân nửa là tổ mẫu né tránh, mẫu thân nhìn thì như sắp xếp tất cả mọi chuyện đều thoả đáng, nhưng trên thực tế, lại là khắp nơi vượt quá phận, làm rất nhiều chuyện không nên.
Đại ca rõ ràng là trưởng tử, nhưng chi phí ăn mặc đều xếp phía sau nhị ca.
Rõ ràng không có mấy người, trong nhà lại có chút chướng khí mù mịt.
Giờ khắc này, những điểm mà lúc trước Tiêu Văn Yến nghi ngờ rất nhiều, vậy mà đột nhiên sáng tỏ.