.
Chương 489 -
Bị lừa dối có gì không tốt đâu!
Ít nhất thì nàng ta cũng được hạnh phúc, mà không phải giống như bây giờ, ngày ngày đau khổ, bị mắc kẹt trong vũng lầy không thể tự thoát ra!
Người trên thế gian đang cười nhạo nàng ta, mà nàng ta cũng không biết phải hận ai nữa.
Đối với phò mã, nàng ta si tình, lẽ ra phải hận phò mã nhưng phò mã đã chết rồi!
“Di Thuận!” Vinh Giang trưởng công chúa giật mình, sợ nàng ta không kìm nén nổi!
Kỳ thật hôm nay không cần phải mời Tiêu Vân Chước tới dự tiệc, chỉ là Di Thuận phiền lòng, cứ nhất quyết muốn gặp Tiêu Vân Chước xem thử rốt cuộc người hại nàng ta mất hết tất cả trông như thế nào…
Thấy nàng ta đáng thương lại mắc kẹt như thế, lúc nàng bà ta mới mềm lòng gửi thiếp mời.
Nhưng nếu Di Thuận ở trước mặt mọi người mà vẫn tỏ ra si tình với Tống Nghiệp như thế thì lại không ổn!
“Vậy thì thật xin lỗi.” Tiêu Vân Chước lại dứt khoát thừa nhận: “Nếu không thể đồng thời thỏa mãn tâm nguyện của người sống và người chết thì ta chỉ có thể chọn một. Người sống thì ít ra vẫn còn sống, còn người chết thì oan khuất không ai hiểu được, đến lúc đó mới là kết thúc.”
Những thư đồng bị Tống gia hại chết trước kia gần như đều bị văn khí của Tống gia ảnh hưởng, đều hồn phi phách tán.
Tiêu Vân Chước vừa nói xong, xung quanh trở nên yên tĩnh đến dị thường.
Ai cũng không ngờ rằng Tiêu Vân Chước sẽ không thèm nể mặt, thậm chí cũng không nguyện ý nói mấy lời nói dối lấy lòng.
“Người chết thì đã chết rồi, còn truy đuổi những chuyện cũ để làm gì?” Vinh Giang trưởng công chúa rất bất mãn với những lời này của Tiêu Vân Chước, vì những người đã chết kia, lại là những người thấp kém làm ảnh hưởng đến thanh danh của một công chúa, đáng sao?
Chỉ là lời này cũng không dễ dàng nói thẳng.
Mà Di Thuận đại công chúa cũng kìm nén cảm xúc, vì mấy phần thể diện của mình nên không thể bởi vì chuyện của Tống gia mà trừng phạt Tiêu Vân Chước nghiêm khắc được.
Quản phu nhân lúc này cười nói: “Có một số người ý vào chút năng lực bàng môn tà đạo của mình mà được Tam vương gia coi trọng, mới cố ý thu hút sự chú ý của mọi người. Nhìn xem, bây giờ ở trong kinh thành có ai là không biết Tiêu gia sinh ra một đại sư thần cơ diệu toán chứ?”
Tiêu Vân Chước quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt Quản phu nhân hung ác, hận không thể xé nàng ra thành từng mảnh nhỏ.
“Đúng thế, ta bằng bản lĩnh bàng môn tà đạo này tính ra được nguyên nhân cái chết của Quản cô nương, cũng giải quyết được sự hoang mang của phu nhân. Đối với phu nhân mà nói, sau này không cần phải ngày ngày đến nha môn kêu oan nữa, sao không coi là một chuyện tốt được chứ?” Tiêu Vân Chước liếc mắt nhìn bà ta rồi cười nói.
“Ngươi làm càn!” Quản phu nhân lập tức nổi giận: “Ta có cáo mệnh chi thân, sao ngươi dám nói chuyện với ta như thế? Đúng là một chút phép tắc cũng không hiểu.”
“Phu nhân nhắc đến ta thì ta trả lời, ta cứ tưởng rằng phu nhân thích nghe lời nói thật. Nếu như ta sai thì ta nói lại là được…” Tiêu Vân Chước không hề bị lay động, suy nghĩ một chút rồi lại thay đổi lời nói: “Thật xin lỗi Quản phu nhân, ta cũng không ngờ rằng Quản cô nương thế mà lại làm ra chuyện ác độc giết hại lương dân như vậy, không cẩn thận khiến Quản cô nương chết rồi mà còn bị người phỉ nhổ, đều là lỗi của ta.”
Quản phu nhân nghe xong, sắc mặt tái xanh.
Tiện nha đầu này!
“Trưởng công chúa, nàng ta cực kỳ cổ quái, suốt ngày làm mấy chuyện bàng môn tà đạo. Nghe nói từ khi nàng ta về nhà không chỉ đuổi biểu tỷ ra khỏi nhà mà còn khiến mẫu thân thân sinh tức giận bỏ đi! Vừa rồi ngài cũng đã gặp dưỡng nữ của ta, hài tử A Nguyên kia ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại không được Tiêu Vân Chước dung thân. Một nữ tử không độ lượng bậc này nào có tư cách gì đứng ở trước mặt ngài phát ngôn bừa bãi? Ta thấy nên trực tiếp đuổi nàng ta ra mới đúng!” Quản phu nhân lập tức nói.
Nếu như hôm nay Tiêu Vân Chước bị ném ra ngoài, vậy thì mặt mũi của nàng cũng mất hết.
“Không được!” La Phi Nguyệt lập tức nói: “Tiêu cô nương là khách mời của công chúa, sao có thể đối xử lật lọng với khách nhân như vậy được? Quản phu nhân, ngài nói như vậy hóa ra là nói với mọi người rằng công chúa điện hạ không dung được người sao?”