.
Chương 547 -
Đại tổng quản đứng bên cạnh, cũng liếc thấy số lượng kia, vội vàng nói: “Bệ hạ, tất nhiên không cần nhiều bạc như vậy. Những loại hoa trong ngự hoa viên này chủ yếu là hiếm có, đắt thì cũng không phải quá đắt... Hôm nay lão nô thấy bệ hạ tâm tình tốt, đến ngự hoa viên thời gian dài, bởi vậy mới gọi người chuyển hết những loại hoa tốt nhất ra.”
Hoa này đâu phải ngay từ đầu đã ở đây?
Những danh phẩm ở trong này phần nhiều mới được mang từ phòng hoa đến.
Đương nhiên, danh hoa ở trong cung cũng không ít, các cung đều có một vài chậu, nhưng giá cả thật sự không giống với trên sổ sách này...
Càn Hòa Đế thở phào nhẹ nhõm, nếu một chậu hoa là cái giá này...
Ông ta tình nguyện để cho cả Ngự Hoa Viên này trụi lủi thành một mảnh.
“Ái khanh, đây là sổ sách gì vậy?” Càn Hòa Đế còn bảo Lưu Ngự Sử đứng dậy trả lời.
Nhưng Lưu Ngự Sử nào dám đứng dậy, chuyện lát nữa ông ấy nói sẽ làm bệ hạ tức giận, thay vì đến lúc đó lại quỳ, không bằng hiện tại chuẩn bị sẵn, cho nên lập tức nói: “Đây là giá bán của một cửa hàng bán hoa trong kinh... Thần ngay từ đầu cũng cảm thấy không thể nào, quả thực là làm ẩu, nhưng thứ này chính là do Hoắc Tuân Hoắc đại nhân đưa tới. Người này làm việc luôn luôn rất có chừng mực, thần cảm thấy ông ấy hẳn là sẽ không làm ẩu, liền cẩn thận tra xét...”
“Cửa hàng này bán hoa gì mà bán với giá trên trời như vậy?” Hoàng đế cau mày.
“Cửa hàng này gọi là Vạn Tùng Các.” Lưu Ngự Sử cẩn thận từng li từng tí: “Thần cũng cảm thấy giá này quá cao, liền lén sắp xếp mấy người lạ mặt đến đó mua hoa. Tiểu nhị tiếp đãi ở đó cũng chỉ báo giá cao hơn giá bình thường một chút, cũng không có gì khác thường.”
“Sau đó thần nghe Hoắc đại nhân nói, chủ nhân sau lưng cửa hàng này là Quản thị, liền tìm một môn sinh đáng tin, để cho người này đi lấy lòng Quản lão đại nhân trước. Quản đại nhân mặt ngoài thờ ơ, trước khi đi lại khen một câu 'hoa ở Vạn Tùng đẹp lắm', bảo môn sinh của thần đi tới đó xem thử. Hắn liền mơ mơ hồ hồ đi Vạn Tùng Các, ai ngờ lần này đi mới biết, giá bán hoa ở trong đó đã thay đổi, có ngàn lượng, cũng có vạn lượng!”
Ánh mắt Càn Hòa Đế cũng thay đổi.
Lưu Ngự Sử vội vàng nhân cơ hội nói: “Thần cắn răng cho người ta hai ngàn lượng bạc mua một chậu hoa cúc. Ngay sau đó, môn sinh kia của thần liền có được cơ hội, nói là có thể đề được hai bộ câu đối ở Ngự Viên …”
Hàng năm khi trời nóng, bệ hạ muốn đi nghỉ mát, khó tránh khỏi sẽ đi dạo một chút, cũng có thể nhìn thấy thi từ trong vườn này.
Nếu gặp được thi từ không tệ, nhất định sẽ tán dương hoặc là khen thưởng một phen, người viết thi từ đương nhiên cũng có thể dương danh một chút.
“Hai ngàn lượng bạc, hai bộ câu đối?!” Càn Hòa Đế kinh ngạc.
“Bệ hạ, không chỉ như vậy đâu...” Lưu Ngự Sử còn chưa nói xong, tiếp tục nói: “Thần cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho nên còn gọi người trông chừng, phát hiện hai ngày nay có một người mặt mày xám xịt từ bên trong đi ra. Thần cảm thấy kỳ quái, liền cưỡng ép trói người lại, vừa dỗ vừa dọa mới hỏi ra được. Người này đúng là tiểu tướng trong quân, doanh trại của hắn nhiều người già yếu tàn binh cho nên hắn muốn chuyển đi chỗ khác. Hoa thì đã mua, bạc thì đã giao, ai ngờ được mấy ngày nay Kỷ gia xảy ra chuyện, thế nên hắn không thể chuyển được vị trí này, cho nên hắn mới sốt ruột muốn đi đòi một lời giải thích...”
Lưu Ngự Sử nói xong, Càn Hòa Đế trực tiếp ấn mi tâm.
“Bệ hạ, sổ sách này là thật hay giả không dễ định luận, nhưng căn cứ vào những cái mà thần tra xét được, việc Kỷ gia mua bán chức quan này, Quản thị cũng tham dự trong đó, giữ vai trò giật dây. Mặt khác…bạc mà Vạn Tùng Các kiếm được cũng không hề nộp thuế, những thứ sổ sách bên ngoài đều là làm giả, mà lại cũng không có người quản…”
Lưu Ngự Sử nói hết cả ra.
Ông ấy nói càng nhiều, sắc mặt của Càn Hòa Đế càng kém.
Lục lão tướng quân giờ khắc này bắt đầu có chút hối hận rằng mình không đi sớm một chút.
Một Kỷ gia đã khiến bệ hạ phiền lòng, hiện tại lại liên lụy đến Quản thị...
Quản thị Quý phi là thịt trong lòng bệ hạ, Nhị vương gia miệng ngọt, thân thể khỏe mạnh còn rất có tài học, là nhi tử bệ hạ coi trọng nhất...