Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh, Toàn Kinh Thành Chấn Động (Dịch Full)

Chương 557

. Chương 557 -
Chỉ là Tiêu Vân Chước vừa mới bước ra khỏi phòng khách thì đã có một thiếu niên xông tới trước mặt. Nhìn thấy Tiêu Vân Chước, vừa chán ghét vừa phách lối: “Chính ngươi là người hại tiểu cô cô của ta không thể vào phần mộ tổ tiên!”

Người này chính là trưởng tôn của Quản phu nhân.

Tiêu Vân Chước cất bước đi qua, nhìn thấy thiếu niên này, quay đầu lại nhìn Quản phu nhân: “Quản phu nhân, có câu nói là họa vô đơn chí, tài sản trong phủ không giữ được, người cũng như vậy không giữ được, phúc khí của lệnh tôn đã chấm dứt rồi.”

Vừa mới nói xong, hai mắt Quản phu nhân trợn trừng, vội vàng tiến lên bảo vệ đứa cháu ngoan của mình ở phía sau, tức giận nhìn chằm chằm vào nàng.

Nhưng Tiêu Vân Chước lại không nhiều lời nữa, tiêu sái rời đi.

Nàng hiểu rõ, lời nói càng ít, lực sát thương lại càng lớn.

Quả nhiên, nàng vừa rời đi, Quản phu nhân ở phía sau liền nóng nảy, nhìn cháu trai của mình, vội vã cuống cuồng: “Chúng ta không được nghe mấy lời yêu ngôn hoặc chúng của nữ nhân kia! Nhất định là nàng cố ý hù dọa người ta thôi!”

Nhưng sau một lát, Quản phu nhân càng nghĩ càng lo lắng, trực tiếp gọi đại phu tới.

Trước tiên kiểm tra thân thể cháu trai, xác định không có trở ngại gì, sau đó lại phân phó người trong phủ mấy ngày gần đây phải canh chừng hài tử thật kỹ, tuyệt đối phải là một tấc không rời, càng không được đi ra khỏi phủ!

Mà Tiêu Vân Chước khiến cho trên dưới Quản phủ lâm vào bất an, lúc này lại không hề có gánh nặng gì đáng nói.

“Bây giờ ngươi có muốn báo thù không?” Tiêu Vân Chước hỏi Bao Đại Thụ.

Bao Đại Thụ chần chừ một chút, nhưng vẫn lắc đầu: “Sao có thể cứ làm phiền ngài mãi được... Ta đã biết mấy hài tử chết như thế nào rồi, không cầu cái gì khác nữa...”

Hắn cũng không ngốc, Quản thị này là người được hoàng đế bệ hạ che chở.

Tiêu đại sư là ân nhân của hắn, hắn cũng không hy vọng ba người nhà hắn chết rồi mà lại để Tiêu đại sư phải đối nghịch với hoàng đế bệ hạ.

“Hơn nữa, ngài vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Cháu trai Quản phu nhân không có phúc khí gì, chính là nói cháu trai bà ta sống không được bao lâu nữa. Đến lúc đó, bà ta có thể cảm nhận được thống khổ khi mất đi người thân, người sống so với chết càng khổ hơn, chỉ cần bà ta chịu khổ thì ta liền không còn oán giận gì nữa.” Bao Đại Thụ lại nói.

Lời này của Bao Đại Thụ cũng không tệ.

Hắn đã nghĩ như vậy, Tiêu Vân Chước cũng theo ý của hắn, trước tiên thu hắn lại, dự định tìm một ngày lành rồi tiễn hắn rời đi.

Nàng vừa mới từ Quản phủ đi ra, không bao lâu đã bị Tam vương gia bắt được tại trận.

Đối phương khí thế hùng hổ mà đến.

Tiêu Vân Chước lập tức định dẫn theo Tùng Thúy quay người rời đi, nhưng Tam vương gia này lại cưỡi ngựa đuổi tới trước mặt nàng.

“Tiêu đại sư!” Tam vương gia lập tức xuống ngựa, trong mắt mang theo ánh sáng: “Ngươi trốn bản vương làm gì! Trước đó đã nói rồi, hai ta cùng nhau phá án, ngươi sao lại im hơi lặng tiếng, không để ý tới người khác hả?!”

“...” Tiêu Vân Chước cũng hơi đau đầu, nàng đúng là có ý trốn tránh, dù sao người này quá biết cách tìm việc, vừa điên cuồng vừa ồn ào, còn không thể đuổi. Thỉnh thoảng dùng tới thì quả thật không tệ, nhưng nếu thường xuyên giao tiếp, vậy thì quá mệt mỏi!

“Gần đây ta cũng chỉ bận rộn với vụ án của Kỷ gia, nếu như chuyện này để Tam vương gia làm, chỉ sợ không ổn đâu?”

“Bổn vương có gì mà không thể làm chứ! Không phải chỉ là Kỷ gia thôi sao? Mặc dù nhà bọn họ là hoàng thân, nhưng nếu thật sự làm sai chuyện thì bổn vương cũng có thể lục thân không nhận, ngươi cũng đừng có coi thường người khác!” Tam vương gia lập tức không phục, nhưng cũng chỉ cố cãi một câu liền chuyển miệng nói: “Chẳng qua cũng là làm phiền ngươi suy nghĩ cho bổn vương, ý tốt này bổn vương xin nhận! Nhưng mấy ngày này ta thật sự nhàm chán, Lục lão tướng quân lại không để ý đến ta, ngươi tính toán cho bổn vương một chút xem bổn vương gần đây có thể có chuyện vui gì để chơi đùa không?!”

Vừa nói, Tam vương gia vừa trực tiếp ném một thỏi bạc lớn vào trong ngực Tiêu Vân Chước.

Tiêu Vân Chước đã nhìn ra, hắn thật sự rảnh rỗi.
Bình Luận (0)
Comment