.
Chương 572 -
Hoắc Tuân ngồi ở đó, sắc mặt nghiêm túc.
Gần đây ông ấy thật sự rất mệt mỏi, nha đầu này giống như bị điên rồi, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện. Án mạng thì cũng thôi đi, đó là chức trách của ông ấy, nhưng Tiêu Vân Chước cũng không phải mỗi lần có đại sự mới tìm tới ông ấy.
Cũng ví dụ như hai ngày trước đó, nàng cứ nhất quyết phải nhờ ông ấy chứng minh cho một lão đầu đổ phân đêm, rằng tổ tiên của ông ta cũng đã từng có người làm quan, thậm chí còn nói cho hàng xóm của ông ta biết nữa…
Nói là trước khi ông ta chết bị người ta ghét bỏ, một mực không ngẩng đầu lên được, chết rồi cũng không cam lòng.
Vì chuyện này, ông ấy đã phải đi tới Hộ bộ, ngay cả văn thư tiền triều cũng lật ra, suốt cả ba đêm không được ngủ ngon!
Trái lại ông ấy cũng muốn cự tuyệt, nhưng ánh mắt của nha đầu này tràn ngập hy vọng, thật sự khiến cho ông ấy không thể mở miệng từ chối được. Mà hài tử này quả thật đã giúp ông ấy rất nhiều, thậm chí có đôi khi nhìn tướng mạo của ông ấy liền đoán ra được ông ấy có chuyện khó xử gì, lúc giải thích nghi hoặc cho ông ấy cũng không keo kiệt...
Được rồi, ông ấy thiếu nợ rất nhiều, cho nên nha đầu này mới có thể không cảm thấy gánh nặng gì mà mở miệng sai sử ông ấy như thế.
Người bên ngoài, muốn giúp nàng làm việc còn không giúp được đâu...
Hoắc Tuân cố gắng tự an ủi mình.
Tiêu Vân Chước cũng không mời quá nhiều người, mấy vị biểu huynh thêm một đại ca thân thể cường tráng, hẳn là cũng được rồi...
Văn võ toàn diện, mệnh cách cũng không có vấn đề, nàng cũng nên an tâm.
Tuy Vạn Cốt Pha rất lớn nhưng trước đó nàng đã gọi người vẽ ra bản đồ khu vực đó rồi. Sau khi đi vào lại cẩn thận đo lường tính toán một phen, tìm tới được vị trí hẳn cũng không phải khó lắm.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tiêu Vân Chước truyền đạt ý tứ của mình.
“Ý của muội là, để cho chúng ta đi giúp muội đào thi cốt sao? Là sư phụ của muội à?” Tiêu Văn Dũ nghe rõ ràng.
“Đúng, ta nghĩ các ngươi đều là người một nhà nên không cần giấu diếm nữa. Sư phụ có ân tái tạo với ta, cho nên ta nhất định phải mang thi cốt sư phụ về an táng. Nhưng một mình ta thật sự không dám đi, nếu có người quen biết đi cùng, ta nghĩ sẽ đỡ hơn một chút.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.
Hoắc Kiệt hết sức kinh ngạc: “Còn có chuyện mà muội không dám sao?”
Hoắc Tuân mặc dù không nói, nhưng ý nghĩ cũng không khác lắm.
Tiểu nha đầu này không sợ trời không sợ đất, thậm chí ngay cả bản đồ thiên tượng mà cũng dám đưa ra ngoài, lại sợ một cái Vạn Cốt Pha sao?
Ông ấy biết Vạn Cốt Pha, thậm chí còn đã từng đi tới đó. Nơi đó đích thật không tốt lắm, khung cảnh âm trầm khiến người ta kiêng kị, nhưng chẳng qua cũng chỉ là nơi chôn cất mà thôi, chỉ cần không phải nửa đêm canh ba qua đó thì hẳn cũng không quá đáng sợ như vậy.
“Ta là người thì phải có điều gì đó làm ta sợ chứ, cái đó cũng không có gì đặc biệt mà.” Tiêu Vân Chước cũng thẳng thắn vô tư: “Giống như huynh, không phải còn sợ máu đó sao?”
“...” Hoắc Kiệt há miệng, rồi lại ngậm miệng.
Hắn thấy máu cũng không choáng như vậy... Chỉ là không thể đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng quá máu tanh mà thôi... Nếu như chuẩn bị tâm lý tốt rồi thì vẫn có thể gánh vác được.
“Có đại ca ta ở đây, ta đã rất hài lòng rồi, nhưng nếu mấy vị biểu huynh rảnh rỗi cùng đi nữa thì ta lại càng cảm kích vô cùng. Đương nhiên, nếu như các ngươi không có thời gian thì ta cũng không bắt buộc.” Tiêu Vân Chước lại nói.
Một mình đại ca chống đỡ cả mấy người.
“Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, đi được!” Hoắc đại biểu huynh lập tức dứt khoát nói.
Những người khác cũng đều gật đầu, vốn tưởng rằng là chuyện lớn, thì ra chỉ là ra ngoài một chuyến mà thôi. Tuy nói bọn họ cũng nghe nói Tiêu Vân Chước có bản lĩnh thông hiểu âm dương, nhưng thân chính không sợ bóng nghiêng, không có gì phải sợ.
Khóe miệng Tiêu Vân Chước nhếch lên, rất hài lòng.
Nàng đã chuẩn bị xong lễ tạ ơn. Mấy ngày nay nàng vẽ bùa, có một phần chính là để tặng cho bọn họ, về sau nàng còn có thể bao trọn bùa bình an cả đời này của bọn họ nữa, cam đoan chuyến này sẽ không để cho bọn họ chịu thiệt!