.
Chương 582 -
Tiêu Vân Chước cũng không giấu diếm, nói ra một cách ngắn gọn, kể lại tình huống lúc đó.
“Lúc ấy tuổi ta còn quá nhỏ, bây giờ cũng chỉ loáng thoáng nhớ kỹ nam tử kia mặc hoa phục, nhưng hình dáng cụ thể thì nhớ không rõ lắm, nhưng gã thần côn kia thì đã chết rồi...”
“Lúc đó đúng là ta đã chịu không ít kích thích, cho nên sau đó sư phụ cũng không nhắc tới chuyện này với ta.” Tiêu Vân Chước lại bổ sung thêm một câu, cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nếu là bây giờ, nàng sẽ không để lại người sống.
Chẳng qua đối với nàng khi đó mà nói thì đã làm rất tốt rồi.
Tiêu Vân Chước nhớ lại cảnh tượng bất lực chờ đợi nhận lấy cái chết, qua một hồi lâu, tâm trạng mới có thể bình tĩnh trở lại.
Nhưng nàng ổn định tinh thần, còn những người khác lại khiếp sợ đến cực hạn.
Ba vị biểu huynh Hoắc gia không biết tình hình thực tế, khi biết được nàng bị nhét vào quan tài đã cảm thấy chuyện cũ này cực kỳ bi thảm, thật không nghĩ đến chỉ là mới bắt đầu!
Miệng nàng nói thì rất đơn giản, nhưng một tiểu hài tử rốt cuộc phải nỗ lực đến cỡ nào mới có thể chạy khỏi nơi này?
Bên ngoài rất nhiều người đều biết Tiêu Vân Chước có bản lĩnh thông hiểu âm dương, nhưng cái gọi là âm dương này chỉ là hư vô, ngoại trừ Hoắc Kiệt ra, hai vị biểu huynh khác căn bản không nghĩ tới quỷ hồn, mà bây giờ nghe Tiêu Vân Chước còn có một sư phụ là quỷ...
Chuyện khiến người ta khó có thể tiếp nhận quá nhiều, cũng không biết nên vì cái nào mà thổn thức!
“Thật là quá đáng!” Quách Sài Nữ hai mắt đỏ bừng: “Trách không được Tiêu sư phụ khi còn bé luôn độc lai độc vãng, thì ra là từng gặp phải chuyện đáng sợ như thế! Ta nhất định phải báo thù cho ngài! Đó là mẫu thân ngài, ngài không giết được, chẳng lẽ ta còn không giết được sao?”
Các biểu huynh Hoắc gia lại trầm mặc.
Gã thần côn hay là nam tử mặc hoa phục kia, chung quy vẫn là người ngoài, Khương thị lại không phải.
Các huynh muội Tiêu gia trước mắt đều là do Khương thị sinh ra, mà cho dù bọn họ tức giận vì chuyện này, cũng không thể bao biện thay mặt Tiêu Vân Chước đòi lại công đạo được.
Phân lượng của mẹ đẻ... quá nặng.
Sắc mặt Tiêu Văn Dũ ngưng trọng: “Đều do ta cùng phụ thân thiếu giám sát nên những năm này đều bị che mắt, tiểu muội, là chúng ta có lỗi với muội. Nhưng mà muội yên tâm, về sau sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa. Mẫu thân tin lời yêu nhân, suýt nữa hại chết muội, vi huynh nhất định sẽ cho muội một công đạo!”
Tiêu Văn Việt cảm thụ được âm phong tà túy xung quanh, nhìn lá rụng, vô cùng bình tĩnh.
“Nhị đệ, ta biết mẫu thân thương đệ, nhưng nếu đã phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt, không cho đệ quản nhiều.” Tiêu Văn Dũ nhìn về phía Tiêu Văn Việt, mở miệng nói.
Tiêu Văn Việt nhếch khóe miệng: “Đại ca muốn thế nào? Giết người sao?”
“Giơ tay chém xuống đúng là rất dứt khoát.” Tiêu Văn Việt cười nhạo một tiếng, “Sau đó thì sao?”
“Lão tử sẽ không ngu như vậy!” Tiêu Văn Dũ cũng tức giận, nói thẳng ra lời thô tục, trong lòng hắn cũng chưa bao giờ có thống khổ và khó xử như vậy. Dù sao thì một bên là oan khuất có quan hệ đúng sai cùng với muội muội, một bên là cảm thụ cốt nhục thân tình cùng nhị đệ!
“A, ta còn cho rằng đại ca có thể vì tiểu muội mà làm được như vậy, thì ra là còn kém một chút.” Tiêu Văn Việt không thèm để ý chút nào: “Nếu như huynh đã làm không được, vậy huynh hung dữ cái gì?”
“...” Tiêu Văn Dũ tức giận đến nghiến răng.
Tiêu Văn Việt lại chậm rì rì mà nhìn hắn: “Quản cho tốt tính tình thối của huynh đi, lại càng không nên bởi vì sự tức giận nhất thời này mà nói ra những lời muốn giết phụ giết mẫu, đại nghịch bất đạo.”
Nơi này chẳng lẽ chỉ có người Tiêu gia hắn sao?
Hoắc gia biểu huynh hoàn toàn chính xác là đáng tin cậy, đáng giá tôn trọng, nhưng mà lòng người khó dò, hôm nay là người tốt, ngày sau thì sao?
Đã đọc qua sách, tam cương ngũ thường đều hiểu, nói không quy củ trước mặt người quy củ, nói không chừng một ngày nào đó những lời này sẽ biến thành một thanh đao, cắm vào mệnh môn của hắn.