.
Chương 584 -
Tiêu Vân Chước cũng không sợ tính sai xương cốt. Với bản lĩnh hiện giờ của nàng, theo hồn phân cốt cũng có thể, nhưng để tiện cho đại ca làm việc thì nàng phải nói rõ ràng hơn một chút.
Tiêu Văn Dũ cầm mấy công cụ đã chuẩn bị từ trước tới.
Mà mấy người khác thì dựa theo Tiêu Vân Chước sắp xếp, đứng ở mấy phương vị. Bọn họ cũng không hiểu đây là làm cái gì, nhưng cứ thành thành thật thật nghe theo là được.
Tiêu Vân Chước cũng là đề phòng, đào xương cốt trong âm địa này rất dễ xảy ra chuyện. Mấy người này dương khí nặng, căn cứ vào bát tự để sắp xếp, đối với bọn họ có lợi không hại.
Đương nhiên, nhị ca thì không tính.
Tiêu Văn Việt dường như rất mệt mỏi, ngồi ở trên quan tài rách nát kia nghỉ ngơi, Tùng Thúy tạm thời đi theo bên cạnh bảo hộ.
Bốn phía rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió gắt gỏng ra, còn có tiếng đại ca đang thở hổn hển đào đất.
Tiêu Vân Chước nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm được một khối bạch ngọc.
Vị trí của khối bạch ngọc này... hẳn là nam hài năm đó. Chỉ là thi thể bị bại lộ bên ngoài, trải qua nhiều năm phong hóa đã không còn, duy chỉ có khối bạch ngọc này còn giữ lại, mà trong bạch ngọc này... Tiêu Vân Chước có thể cảm giác được có hồn phách, nhưng cũng vô cùng yếu ớt.
Năm đó những hồn phách kia hóa thành âm đăng đã thiêu đốt gần như hết rồi, nếu không có khối ngọc này để mấy linh hồn yếu ớt có chỗ an thân thì đã sớm tiêu tán.
Cũng may, nếu là tàn hồn bình thường, muốn chuyển thế là không thể nào. Nhưng năm đó sư phụ đã làm một chút chuẩn bị, cho nên có lẽ bọn họ còn có thể lưu lại thần trí. Sau khi nàng trở về làm nhiều việc thiện, siêu độ cho bọn họ, tiến hành nuôi dưỡng, cho dù là hao phí mấy năm hay là mấy chục năm, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp đưa tiễn bọn họ.
Đây đều là ân nhân của nàng.
Tiêu Vân Chước biểu hiện trịnh trọng, cách đó không xa, Tiêu Văn Việt lẳng lặng nhìn lướt qua.
Âm phong thổi qua, Tiêu Văn Việt cảm giác được ngực hơi nóng... lại bị dán một tấm nữa.
Hắn ngồi ở chỗ này, giả như bốn phía không có người bên cạnh.
Rừng cây không nhìn thấy điểm đầu, trong bùn đất dưới chân còn chôn giấu vô số hài cốt, cảm giác lạnh lẽo này phảng phất có thể từ trong xương cốt phát ra.
Mà muội muội của hắn năm đó ngồi ở chỗ này, thống khổ cầu xin người khác tha cho nàng một lần.
Hắn có thể làm một con chó nghe lời, nhưng nàng thì không được.
Bởi vì nàng không chỉ là muội muội của hắn mà có lẽ còn là một hắn khác, cho nên hắn càng để ý Tiêu Vân Chước hơn. Nhìn nàng sống tốt, nhìn nàng càng tốt hơn, như vậy liền giống như có thể nhìn thấy một cách sống khác của mình.
Nàng bây giờ quả thật không tệ, giãy thoát khỏi tất cả trói buộc, trốn ra khỏi lồng giam khiến người ta hít thở không thông. Giống như chim ưng giương cánh, có đôi cánh kiên cố vững chãi, không giống như hắn, bị vây trong thân thể mục nát, dựa vào vô số viên thuốc kéo dài tính mạng.
Cứ như thế này là tốt rồi, việc thiện cứ để nàng làm, còn việc ác, để hắn ra tay là được rồi.
Tiêu Văn Việt rụt đầu lại, áo khoác kia rất dày, nhưng cả người lại giống như ở trong hầm băng, làm cho người ta không cảm thấy chút nhiệt huyết nào.
“Nhiều xương cốt như vậy, cái nào mới đúng chứ!?” Tiêu Văn Dũ nóng nảy: “Ta cũng đã nghe nói nơi đây có rất nhiều xương người, không nghĩ tới... lại nhiều đến loại tình trạng này...”
Mỗi lần đào xuống đều có thể đào được xương người.
Những xương cốt này đều bị hắn bày ra, có vài bộ bên trên còn lưu lại quần áo rách nát hư thối... lộn xộn.
Tiêu Vân Chước ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu nghiêm túc nhặt sư phụ.
Nàng đốt một cây hương ở bên cạnh, sau đó lại lau sạch tay, còn trải một tấm vải sạch ở bên cạnh, sau đó mới bắt đầu động thủ.
“Đây là xương sọ của sư phụ ta. Sư phụ ta nhìn thì già, nhưng trên thực tế tuổi tác cũng không lớn lắm...” Tiêu Vân Chước vừa tôn trọng vừa cao hứng giới thiệu với các ca ca: “Các ngươi xem xương này đi, xương tướng này, vừa nhìn đã biết là người tu hành lương thiện.”
“...” Đám người Hoắc Kiệt cười khan một tiếng.
Thật sự không nhìn ra.