Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh, Toàn Kinh Thành Chấn Động (Dịch Full)

Chương 593

. Chương 593 -
“Nhị thiếu gia, phu nhân vì ngài mà đi xin thuốc...” Diệp quản gia cũng bối rối, rốt cuộc là nhị thiếu gia có bệnh hay không? Vừa rồi ông ấy đã gần như cho người chuẩn bị hậu sự!

Còn nữa, phu nhân cũng rất kỳ quái, đi ra ngoài xin thuốc nhưng mang theo... đều là người của nhị thiếu gia, tốc độ rời đi rất nhanh, có đuổi theo cũng đuổi không kịp.

“Sao có thể làm phiền mẫu thân ta đến mức như vậy được! Khụ khụ!” Tiêu Văn Việt tỏ vẻ đau lòng, hắn nắm lấy cánh tay Tiêu Vân Chước tiếp tục nói: “Tiểu muội yên tâm, bất luận thế nào ta cũng sẽ tìm mẫu thân về. Đường đi tới Chiếu Châu kia vô cùng nguy hiểm, ta sao có thể để mẫu thân mạo hiểm vì ta được! Ta chết thì thôi, muội sao có thể không có mẫu thân được... người đâu, chuẩn bị xe ngựa...”

“...” Tiêu Vân Chước ngây người nhìn hắn.

Nàng biết hắn sẽ không nghĩ ra được chuyện tốt gì, nhưng giờ khắc này, nhìn nhị ca ra sức diễn như vậy, nàng cũng không thể ngốc đến mức đi chọc thủng được!

“Nhị ca, huynh cũng đừng có làm khó mình.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.

Nhị ca để ý nàng, cho nên nếu nhị ca không hy vọng mẫu thân chết, vậy nàng cũng sẽ không nhất định phải để mẫu thân cho nàng một câu trả lời. Nàng đã tìm được biện pháp báo thù, để quỷ hồn Khương Nguyên đeo bám Khương thị, cùng nhau ở trong nhà cũng có thể cả đời không được bình an, như vậy thật ra cũng đủ rồi.

“Không, rõ ràng là ta bị bệnh không nghiêm trọng như vậy, ta còn có thể đuổi theo mẫu thân!” Tiêu Văn Việt nhìn qua có vẻ rất sốt ruột: “Kỷ đại phu này không đúng...”

“???” Tiêu Vân Chước cũng không nhìn thấy vị đại phu kia.

Khương thị đề phòng tất cả mọi người, khóc lóc ầm ĩ, không cho nàng và lão thái thái gặp.

Tổ mẫu còn tưởng rằng nhị ca thật sự không xong rồi...

“Diệp quản gia, bắt Kỷ đại phu lại, áp giải tới nha môn. Ai cũng biết Chiếu Châu tiên sơn chẳng qua chỉ là lời đồn đại, ông ta nói ra lời này nhất định là không có lòng tốt! Ông ta luôn miệng nói ta bệnh nặng khó lành, nhưng rõ ràng ta vẫn còn sống, lại không biết ông ta lừa gạt mẫu thân ta rốt cuộc là có ý gì. Vậy thì cứ đưa tới nha môn, ta ngược lại muốn xem xem ông ta nghe lời ai mà muốn mẫu tử chúng ta chia lìa!” Tiêu Văn Việt giận dữ.

Nhìn qua thấy sắc mặt càng hồng nhuận.

Diệp quản gia vừa nghe vậy cũng rất tức giận, lập tức đi bắt người.

Kỷ đại phu vẫn đang kê đơn thuốc, nghĩ làm sao để có thể kéo dài thời gian của người sắp chết này một chút, sau một khắc đã bị trói gô lại.

“Các ngươi làm cái gì vậy!” Kỷ đại phu sợ đến mức giật mình.

Nhưng Diệp quản gia làm sao sẽ cho ông ta cơ hội kêu gào? Trực tiếp gọi người dẫn ông ta ra ngoài, đưa đến nha môn.

Tiêu Văn Việt giống như còn đang trong khủng hoảng, sau khi xe ngựa chuẩn bị xong, không nói hai lời liền rời nhà ra khỏi thành, chỉ là sớm đã không thấy bóng dáng đoàn xe Khương thị đâu nữa.

Đợi đến chạng vạng tối, Tiêu Văn Việt thất vọng mà về.

Nhìn bộ dạng đáng thương kia, chớp mắt một cái, tất cả mọi người biết Tiêu gia bị lừa.

Nghe nói, hai huynh muội Tiêu gia gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, một người đem kẻ khởi xướng đưa đi nha môn nghiêm tra, một người vừa đi vừa về bôn ba, nhưng không biết Khương thị đã đi tìm tiên sơn theo con đường nào...

Kỷ đại phu là người mà rất nhiều phú hộ đều biết.

Là loại người thấy tiền sáng mắt.

Ông ta đến nha môn, ngay từ đầu còn há miệng kêu oan. Nhưng sau khi Hoắc Tuân cho người dùng hình, lập tức liền khai, nói là một đêm trước khi Tiêu Văn Việt trước ngã bệnh, không biết là nam nhân nào cho bạc, bảo ông ta nói như vậy...

Ông ta thực tình tưởng rằng là Tiêu gia phu nhân bảo ông ta làm như vậy, dù sao Tiêu phu nhân trước kia cũng là như thế, nhưng hôm nay... không có chứng cớ a!

Hơn nữa, nếu như Tiêu phu nhân bảo ông ta làm như vậy, tại sao Tiêu phu nhân lại mất tích rồi?!

Cho nên giờ khắc này Kỷ đại phu cũng bối rối, người bảo ông ta lừa gạt Tiêu gia rốt cuộc là ai! Tại sao phải hại ông ta chứ!?
Bình Luận (0)
Comment