.
Chương 597 -
Ngày ấy sau khi ra khỏi thành, không biết chuyện gì xảy ra mà bà ta ở trong xe ngựa ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại người đã ở chỗ này. Trên người bà ta bị trói bằng dây xích, trước mắt còn đặt một cái quan tài. Phạm vi mà bà ta có thể hoạt động có hạn, không thể đi xa quá quan tài ba bước…
Hơn nữa bốn phía tối đen như mực, không nhìn rõ bất cứ thứ gì!
“Mẫu thân bị kinh hãi rồi.” Giọng nói của Tiêu Văn Việt truyền đến.
“Việt nhi! Con là Việt nhi sao? Hù chết mẫu thân rồi! Việt nhi, cũng không biết là tên trời đánh nào mà lại trói ta ở chỗ này! Con mau cứu mẫu thân ra ngoài đi!” Khương thị vội vàng nói.
Tiêu Văn Việt trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Mẫu thân cảm thấy tư vị ngủ trong quan tài như thế nào?”
“Cái gì?” Khương thị sửng sốt một chút: “Việt nhi, con đây là có ý gì?”
“Mẫu thân cũng biết, những năm nay, con đều không thở nổi. Mặc dù người vẫn còn sống nhưng cũng giống như bị vây ở nơi tối tăm không ánh mặt trời này vậy, một chút ánh sáng cũng không thấy được?” Tiêu Văn Việt tự giễu cười một tiếng: “Không phải là con không có năng lực thoát khỏi sự khống chế của ngài, chỉ là không muốn, chỉ cảm thấy mẫu thân vui vẻ là được, nhưng vì sao mẫu thân cũng không vui, vĩnh viễn không thỏa mãn được thế?”
“Việt nhi! Rốt cuộc con đang nói cái gì?!” Khương thị chấn kinh: “Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là con trói ta ở chỗ này sao? Ta là mẫu thân ruột thịt của con! Ta yêu thương con như vậy, sao con có thể làm ra loại chuyện này?!”
“Ngài là mẫu thân ruột thịt của con, ngài dưỡng dục con mười tám năm, cho nên con nợ ngài, vốn nên trả lại. Chỉ là làm hài tử của mẫu thân thực sự quá mệt mỏi, cho nên trong tương lai ngài và con cũng đừng có luân hồi hại người nữa.” Giọng nói của Tiêu Văn Việt trấn định, giống như siêu thoát ra khỏi thế gian: “Năm đó mẫu thân ném tiểu muội ở chỗ này, nhốt ở trong quan tài, muốn cho nàng chết được sạch sẽ. Bây giờ con cũng liền chọn nơi này làm mộ huyệt mai táng mẫu thân. Nhưng mẫu thân cứ việc yên tâm, chờ sau này hài nhi chết rồi sẽ đến đây bồi mẫu thân.”
“Tiêu Văn Việt! Ngươi tên nghịch tử này! Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giết ta sao? Chỉ vì nha đầu chết tiệt kia!” Khương thị gần như không dám tin tưởng, lập tức giãy dụa nói, xích sắt ma sát phát ra tiếng vang rầm rầm.
“Vì nàng? Sao lại chỉ vì nàng? Mẫu thân sai rồi.” Tiêu Văn Việt nhìn khuôn mặt mông lung không rõ nói.
Nhiều năm qua, mỗi lần hắn nhìn thấy góc áo của mẫu thân, trong lòng lại hốt hoảng.
Khi còn bé hắn không rõ, vì sao mẫu thân lại khó dỗ dành như vậy? Phụ thân không về nhà, bà ta tức giận, phụ thân về nhà bà ta vẫn còn tức giận.
Bà ta vừa bảo hắn đọc sách, vừa để hắn ốm yếu sinh bệnh, nhưng hắn bị bệnh rồi thì đọc sách thế nào đây?
Mỗi ngày hắn đều phải uống thuốc. Khi đó hắn muốn hỏi một chút, bệnh của hắn khi nào mới có thể tốt lên, bà ta nói: Con ta thông minh, mặc dù là thân thể kém một chút cũng có thể lợi hại hơn Đại Lang nghìn lần vạn lần...
Ở chỗ nàng, giống như hạt giống không cần tưới tắm cũng có thể trưởng thành thành đại thụ che trời.
“Việt nhi! Mẫu thân biết, là con nhất thời hồ đồ đúng không? Con đừng tức giận với ta nữa, con muốn thế nào, mẫu thân thay đổi còn không được sao? Con thả ta ra trước đi có được không?? “ Khương thị nghe giọng nói bình tĩnh của hắn, cảm thấy có chút hoảng hốt.
Trước đây hài tử này sẽ không nói chuyện với bà ta như vậy.
Vì sao, vì sao một chút dấu hiệu cũng không có?
“Con đã nghe tiểu muội nói qua, Vạn Cốt Pha này sát khí nặng nề, quỷ hồn vào đây khó thoát, không vào luân hồi được. Cho dù có thành đại quỷ lợi hại cũng sẽ bị vây ở đây, kết cục cuối cùng chỉ có một, đó chính là tan thành mây khói, hóa thành âm khí nồng đậm tẩm bổ nơi này. Đương nhiên, con cũng sẽ không gấp gáp như vậy, nhất định phải khiến mẫu thân lập tức chết đi... Trong mộ thất này cũng có chút lương khô, đủ cho mẫu thân sử dụng sinh hoạt. Lương khô có lẽ không còn tươi mới lắm, nhưng no bụng có lẽ đủ rồi.” Lòng dạ Tiêu Văn Việt ác độc đến cực điểm: “Nếu mẫu thân sợ chết thì cứ kiên trì, nơi này chính là nơi dưỡng lão của ngài.”