.
Chương 627 -
“Ta biết chút đao pháp, kiếm pháp cũng không tệ. Nếu cưỡi ngựa ra ngoài thì dùng nhiều nhất là trường thương.” Hoa Ỷ Phong vô thức nói.
Tiêu Vân Chước nghe vậy, gật đầu: “Vậy thì vừa vặn, ta cũng thiện kiếm, có thể thử một lần.” Tiêu Vân Chước nói xong, bảo Lương chưởng quỹ đi lên lầu hai phía trước lấy đồ.
Tử Dương Kiếm bệ hạ ban cho được đặt ở trong Độ Linh Các phía trước, chẳng qua ngoại trừ Tử Dương Kiếm ra, lầu hai cũng đặt chút binh khí để bài trí, là nàng dùng để trấn hồn, cũng có thể lấy ra dùng một chút.
Hoa Ỷ Phong còn có chút do dự.
Nàng phải dùng mấy thành bản lĩnh để đối chiến đây?
Bề ngoài Tiêu Vân Chước rất dọa người, hơn nữa lại là nữ tử, bước chân nhẹ nhàng nên nàng ấy vẫn không quá chú ý đến hô hấp và bộ pháp của người này. Bây giờ cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện bánh bao nhỏ này có thể có chút công phu, nhưng có lợi hại hay không thì nàng ấy không nhìn ra được.
Đợi lát nữa nếu nàng ấy đánh người khóc thì làm sao bây giờ?
Thời điểm tổ tiên Hoa gia chiếm lĩnh Thông Châu, cũng không phải không nghĩ tới chuyện xưng vương xưng đế, tự thành bá chủ một phương. Đáng tiếc, tổ tiên không đọc qua bao nhiêu sách, thời điểm Thánh Tổ mang theo binh mã đánh tới, mưu kế nhà mình theo không kịp, bị mưu sĩ bên cạnh Thánh Tổ lừa dối xoay quanh.
Tổ tông nhà nàng ấy đối với chuyện này là không phục, dù sao cũng là người tập võ, chỉ cảm thấy bị những mưu sĩ kia tính kế, trong lòng càng không thoải mái, cho nên ngay từ đầu đã dự định tử thủ Thông Châu, cùng lắm thì chết.
Về sau Tiêu tướng quân bên cạnh Thánh Tổ khiêu chiến, tổ tông nhà nàng nghênh chiến mà lên, bại trận.
Tổ tông nhà nàng liền nghĩ, văn hay võ cũng đấu không lại, vậy còn đấu cái gì?
Lúc này mới dứt khoát nhận thua, cung kính làm tiểu đệ, bây giờ lại nghĩ, lựa chọn lúc đó một chút sai cũng không có.
Ngày đầu tiên huynh đệ tỷ muội trong nhà tập võ, trước tiên phải học “sử”.
Cho nên Hoa gia bọn họ đối với Tiêu gia mới có hảo cảm như thế.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng ấy cố chấp muốn tìm nhi tử Tiêu gia làm phu quân!
Mà bây giờ, trận chiến với Tiêu Vân Chước, có lẽ cũng sẽ liên quan đến chuyện nàng ấy có thể toại nguyện hay không... Tuy rằng đến bây giờ nàng ấy vẫn chưa gặp được Đại Lang Tiêu gia, nhưng nàng ấy cảm thấy nhân duyên kết thành hai dòng họ là chuyện tốt, bất kỳ một người nào của Tiêu gia, nàng ấy cũng không thể coi nhẹ.
Trong lòng Hoa Ỷ Phong rối rắm.
Mà lúc này, Lương chưởng quỹ cũng lấy ra hai thanh kiếm tầm thường, vô cùng mộc mạc.
Tiêu Vân Chước trực tiếp ném ra một cái, Hoa Ỷ Phong vô thức tiếp được binh khí.
Sân tập võ này đã trống không, bọn tiểu hài tử đi học những khóa khác, phụ cận ngoại trừ Quách Sài Nữ ra cũng chỉ còn lại Tùng Thúy cùng Lương chưởng quỹ.
Tiêu Vân Chước cầm kiếm đứng đó, ánh mắt thong dong.
Sắc trời dần tối, ráng chiều buông xuống nhân gian, chiếu lên mũi kiếm sạch sẽ kia, giống như quấn một tầng lụa đỏ.
“Mời.” Tiêu Vân Chước dựa theo quy củ giang hồ, khách khí nói trước.
“Hả? Ồ, mời!” Hoa Ỷ Phong lần đầu tiên có cảm giác bối rối như vậy, lúc này cũng không phải bởi vì Tiêu gia mà đơn thuần chính là vì bánh bao nhỏ trước mắt.
Nàng ấy vẫn rất thích cái bánh bao nhỏ ngoan ngoãn này, nghe nói nàng từ nhỏ đáng thương, sau khi thân mẫu sinh bệnh phát cuồng, ném nàng ra bên ngoài, mới trở về kinh cũng mới hơn một năm mà thôi.
Thật là thê thảm.
Võ công của nàng ấy, ngoại trừ lúc luận bàn vũ lực ra thì bình thường đều nhắm vào ác nhân, hôm nay muốn đánh với tiểu cô nương nhìn qua vừa yên tĩnh lại thuần túy này, vậy mà khiến nàng ấy nhịn không được nổi lên lòng áy náy nồng đậm!
Được thôi, nàng ấy ra tay nhất định sẽ nhẹ một chút.
Dùng... ba thành bản lĩnh là tốt rồi, điểm đến là dừng, ngàn vạn lần không thể đánh cho đầu óc choáng váng!