.
Chương 632 -
Tiêu Trấn Quan cũng biết địa vị của mình trong lòng bệ hạ. Nếu không phải vì ông ấy họ Tiêu thì làm sao bệ hạ lạicho ông ấy cơ hội kiến công lập nghiệp? Không lấy đầu ông ấy đã tốt lắm rồi.
Nếu như hôm nay ông ấy dám chiếm công lao khuê nữ, bệ hạ sẽ càng xem thường ông ấy hơn. Đừng nói là vị trí Quốc Công, cho dù là chức vị tướng quân hiện giờ cũng không giữ được.
Quả nhiên, nghe Tiêu Trấn Quan nói như vậy, trong lòng Càn Hòa Đế thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là các đại thần trong triều nghe lời này, trong lòng cũng không nhịn được chua xót.
Tiêu Trấn Quan nói là tiếng người sao? Dựa vào nữ nhi nhận được khen thưởng thì có lỗi với tổ tông rồi? Phi! Tổ tông nhà ông ta đã chết từ lâu rồi, ông ta có thể biết trong lòng tổ tông nghĩ cái gì sao!?
Nghe lời này trong lòng tức giận, nhưng trên mặt, mọi người còn phải làm ra chút biểu tình thưởng thức.
Triệu đại nhân nghe lời này trong lòng cũng phiền muộn, Tiêu Trấn Quan này trước đây im hơi lặng tiếng, bây giờ ngược lại rất biết làm giận, chỉ nói mấy câu đã làm nổi bật lên ông ta giống như một tên khốn kiếp ích kỷ rồi.
Đối với chuyện khuyên can bệ hạ, ông ta lại không thể ngừng.
Cũng không phải ông ta muốn gây khó dễ cho Tiêu gia, mà là trên triều đình cần ông ta phải đứng ra đối nghịch với bệ hạ như vậy.
Triều đình không thể là thiên tử nhất ngôn được, cho nên mặc dù có đôi khi có một số việc đối với những thần tử bọn họ mà nói chỉ là không quan trọng, nhưng vẫn phải dựa theo trình tự mà làm. Bệ hạ muốn nghe thổi phồng, nhưng đồng dạng cũng muốn nghe một chút lời nói phản bác.
Huống chi chuyện nữ tử làm quan nàyvốn không quá hợp lý.
“Kính xin bệ hạ nghĩ lại! Hôm nay phá lệ này, sau này nữ tử trong thiên hạ đều lấy nữ nhi Tiêu thị làm gương, ý đồ phá vỡ lễ giáo ý đồ gà mái báo sáng, cầm quyền đoạt lợi, việc này nên làm thế nào cho phải?” Triệu đại nhân vội vàng lại nói.
“Triệu đại nhân nói như vậy hơi quá rồi, nữ tử trong thiên hạ có mấy ai có năng lực như Tiêu Vân Chước đâu? Nàng có kỳ tài dị thuật, nếu như Đại Ngụy ta mặc kệ thì mới là tổn thất cực lớn! Huống hồ Tiêu Vân Chước không phải hậu phi lại không phải ngoại thích, ngoại trừ giới tính ra thì cũng không có gì khác biệt so với Triệu đại nhân cả. Chẳng lẽ bệ hạ cho Triệu đại nhân một chút quyền lợi, ngươi sẽ tạo phản hay sao?” Hoắc thượng thư đứng dậy, lại nghiêm túc nói.
“Trong lời nói của Triệu đại nhân đều là khinh thường khả năng của nữ tử. Nếu đã như vậy, vì sao lại sợ hãi nữ tử này như thế? Chẳng lẽ, ngươi thân là nam nhi, nhưng đối mặt với Tiêu Vân Chước lại sinh lòng tự ti kiêng kị, lúc này mới sợ nàng làm quan nhập sĩ sao?” Hoắc thượng thư liên tiếp nói.
Nếu là nữ tử nhà khác muốn vào triều làm quan, Hoắc thượng thư không biết mình có thể ủng hộ hay không. Nhưng cháu gái Tiêu gia làm quan, đối với Hoắc gia mà nói, cũng không có tổn thất gì.
Hơn nữa, nữ tử làm quan tất nhiên sẽ lưu danh trong sử sách. Mà trong cơ thể Tiêu Vân Chước cũng có huyết mạch Hoắc gia bọn họ, chút vinh quang ấy, Hoắc gia cũng sẽ lây dính vài phần, có gì không tốt đâu?
Càn Hòa Đế nghe thanh âm bên dưới, tất cả ngôn từ đều nằm trong dự đoán của hắn.
Rất nhanh đảng Triệu đại nhân lại tiếp tục phản bác, không bao lâu sau, hai phe đều muốn cãi nhau.
Đương nhiên, cũng có một số người trung lập, cẩn thận lắng nghe.
Càn Hòa Đế xem náo nhiệt rất vui vẻ, đợi đến khi bọn họ cãi nhau đến mặt đỏ tía tai, ông ta mới mở miệng: “Trẫm đã hạ chỉ, nhất ngôn cửu đỉnh, không thể thu hồi. Nhưng lời của Triệu đại nhân cũng không phải là không có đạo lý, vậy... Như vậy đi, trẫm cho Tiêu Vân Chước ba tháng thời gian, nếu nàng có thể làm ra chút thành tích thì trẫm liền thăng chức quan. Nếu không thể, vậy thì về nhà đi!”
Càn Hòa Đế vừa nói như vậy, hai phe đương nhiên cũng không thể phản bác.
Lúc này, tất cả mọi người quỳ xuống, chỉ nói: “Bệ hạ anh minh.”
Nói xong chuyện của Tiêu Vân Chước, Hoàng đế lại triệu thuộc thần của Lăng Tây Vương yết kiến.