.
Chương 655 -
Ba phụ tử Quản gia đều đã bị cách chức từ lâu.
Lúc này cũng ước gì mượn gió của Nhị vương gia để nhà mình náo nhiệt một chút, cho nên tiệc này gần như mời hết quý nhân trong kinh tới, phô trương đến cực điểm.
Hoa Ỷ Phong vốn không muốn đến.
Nhưng gần đây Trung cung sợ Tịch Chiếu quận chúa chịu lạnh lẽo nên thỉnh thoảng lại gọi Tịch Chiếu quận chúa đi nói chuyện. Nhưng chỉ gọi một mình nàng ta thì lại quạnh quẽ, vì để Tịch Chiếu quận chúa có bằng hữu, cho nên mỗi lần hoàng hậu gọi đều sẽ gọi mấy cô nương cùng đi, nàng ấy chính là một trong số đó.
Hôm qua Tịch Chiếu quận chúa ở trước mắt bao người, mời nàng ấy hôm nay cùng tới đây làm khách của Quản thị, nàng ấy ngay cả lý do cự tuyệt cũng không có.
Trước đó sau mấy ngày ở chung ngắn ngủi, nàng ấy cảm thấy Tịch Chiếu quận chúa làm người không tệ.
Nhưng khi Tiêu Văn Dũ nhắc nhở nàng ấy, mà sau đó nàng ấy lại gặp Tịch Chiếu quận chúa vài lần trong cung, cũng dần dần cảm thấy người này không hợp khẩu vị của mình.
Tịch Chiếu quận chúa dường như có chút... tự cho là đúng.
Nàng ta vừa mở miệng, ngôn ngữ nhìn như vô cùng tôn trọng vô cùng khách khí, nhưng phần lớn đều là gọi nàng ấy hỗ trợ làm chút chuyện. Nếu nàng ấy có lòng thương tiếc người ốm yếu thì cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại, tại sao nàng ấy phải nghe Tịch Chiếu quận chúa chứ? Bên người quận chúa nhiều hạ nhân như vậy, cứ mở miệng là gọi một tiếng Hoa tỷ tỷ, cầu nàng xuất thủ, đây không phải có bệnh sao!
Cho nên lúc này, Hoa Ỷ Phong cũng đang bực mình, cố ý ngồi xa xa.
Nhưng... không yên tĩnh được bao lâu, liền nghe Tịch Chiếu quận chúa lại bắt đầu...
Hai mắt quận chúa gian nan nhìn bốn phía, phảng phất như đang tìm thứ gì đó. Người bên ngoài vừa thấy bộ dáng này của nàng ta, lập tức liền bắt đầu quan tâm: “Quận chúa muốn tìm cái gì?”
“Hoa tỷ tỷ... Hoa tỷ tỷ đi đâu rồi?” Tịch Chiếu quận chúa nheo mắt, giống như đang phân biệt xem ở gần đó có Hoa Ỷ Phong hay không.
“...” Hoa Ỷ Phong lầm bầm trong miệng, là lời mắng chửi người.
Nhưng trên mặt, vẫn nhếch miệng cười: “Ta muốn uống chút rượu, bên này gần cửa hóng gió, thổi rất thoải mái, lỡ như mùi rượu này xông về phía ngươi thì không tốt lắm...”
“Không sao, phụ vương ta quanh năm phải lấy rượu giảm đau, hương vị kia ta đã quen từ lâu rồi.” Tịch Chiếu quận chúa vội vàng nói: “Trong nhà ta không có tỷ muội, bây giờ rất thưởng thức cách làm người của Hoa tỷ tỷ. Hoa tỷ tỷ chăm sóc ta khắp nơi, thế cho nên khi ta không cảm giác được nàng ấy liền rất hoảng hốt...”
Vừa nói như vậy, mọi người lại nhìn Hoa Ỷ Phong.
Hoa Ỷ Phong cười gượng một tiếng.
Thưởng thức cách làm người của nàng ấy liền để nàng ấy làm chó săn à?!
Nhưng Tịch Chiếu quận chúa này... thật sự là yếu đến cực hạn. Cặp mắt không ánh sáng kia quét về phía người khác sẽ làm cho người ta nhịn không được mà lo lắng đồng tình. Nếu nàng ấy bỏ Tịch Chiếu qua một bên không phản ứng, vậy thì sẽ trở thành người ác độc, không biết tốt xấu.
Hoa Ỷ Phong nhíu mày, quan tâm hỏi: “Thần y ngươi mang tới đâu rồi? Ta cảm thấy ngươi luôn hoảng hốt cũng không tốt lắm, vẫn phải gọi đại phu tới xem, đúng không?”
Mọi người yên lặng nhìn nàng ấy.
Từ lời này có thể nghe ra, Hoa Ỷ Phong căn bản không muốn chơi với Tịch Chiếu quận chúa.
Tịch Chiếu quận chúa thần sắc trở nên ảm đạm: “Cho dù là thần y... cũng không thể... trị liệu tốt tất cả chứng bệnh... Ta cũng không tiện buộc ông ta làm chuyện ngoài khả năng của mình.”
Thanh âm yếu ớt mang theo chút thở dài, lông mày khẽ cau lại. Nghe nói mắt quận chúa đã bị bệnh rất nhiều năm, nhưng mặc dù không thấy rõ mọi vật, quận chúa vẫn kiên cường cố gắng giúp đỡ phụ thân quản lý đất phong. Đến kinh thành, nàng ta cũng không bởi vì ánh mắt này mà bị vây khốn trong nhà, không dám gặp người...
Tâm tính tốt bao nhiêu chứ.
Lại nhìn Hoa Ỷ Phong... Thật sự là bất cận nhân tình.