.
Chương 677 -
Thị vệ bên cạnh lập tức chặn ám khí nho nhỏ này, nhưng ngay khi ám khí này va chạm trên mặt đất, hình như có mấy hạt bụi nhỏ tản ra, trong khoảnh khắc đã bị người xung quanh hút vào trong mũi.
“Tiêu Vân Chước” lập tức che mũi, hô hấp có chút dồn dập.
Cổ thần y nhìn kỹ.
“Quả nhiên ngươi đã lưu lại một tay!” Đợi sau khi Cổ thần y xuống tay, lại một “Tiêu Vân Chước” nữa xuất hiện...
Nhìn một màn này vô cùng tức giận: “Đi móc hết răng trong miệng hắn xuống, ta cũng muốn xem xem hắn còn có thể giấu bao nhiêu độc dược nữa!”
Lời này vừa nói ra, mũi ám khí thứ hai lại lần nữa bay đến. Khác với vừa rồi chính là, lần này Cổ thần y lại kéo ra một sợi tơ mỏng như tơ bạc từ trong sợi tóc ném tới. Sợi tơ mỏng kia trong khoảnh khắc đã tiến vào thân thể “Tiêu Vân Chước số ba”. Chỉ trong nháy mắt, người đã ngã xuống, bóp chặt lấy cổ họng của mình, khó khăn thở dốc mấy hơi rồi lập tức mất mạng.
Cổ thần y thấy từng người nối tiếp nhau, cười một tiếng: “Ngươi thông minh như vậy, nếu không ra tay trước một lần, sao có thể để ngươi thật sự xuất hiện được?”
Tiết Kính núp trong bóng tối nhìn thấy một màn này, không nói nên lời.
Cổ thần y vào lao ngục mấy ngày, toàn thân trên dưới đều đã kiểm tra nhiều lần.
Đương nhiên, răng cũng đã kiểm tra, không ngờ còn có giả. Còn có nhuyễn châm kia, nhìn giống như tóc, đúng là rất khó có thể phát hiện ra, người này thật đúng là biết giấu đồ.
Tiêu Vân Chước đang ngồi xổm bên ngoài.
Trong tay loay hoay mấy cọng rơm, liên tục tính toán một lúc, một lát sau mới cảm thấy gần như đã xong, đứng dậy vỗ vỗ vạt áo, sau đó yên lặng đi vào.
Đám người Tiết Kính cũng không nói gì, chỉ thành thật khiêng ba Tiêu Vân Chước giả xuống, trong đó hai người đã hôn mê bất tỉnh, thủ đoạn như vậy, đích thật khiến người ta không thể không phòng.
Chỉ là nhìn thấy thái độ không nhanh không chậm của Tiết Kính, Cổ thần y đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, Tiêu Vân Chước lại tới...
Người này... là thật hay là giả? Chẳng lẽ vẫn là thăm dò?!
Nhưng lúc này nha dịch đã phát hiện chỗ ông ta giấu độc, ngay cả tóc của ông ta cũng bị cạo sạch, độc dược trong miệng cũng đã dùng hết, ông ta quả thật không có năng lực động thủ nữa.
Tiêu Vân Chước đến gần hơn, nhìn lướt qua trên dưới: “Thân thể tóc da đều là do phụ mẫu ban cho, thế mà ngươi cũng có thể chịu đựng được nỗi nhục này, xem ra
Lăng Tây Vương bắt người mà ngươi rất coi trọng nhỉ?”
“Ngươi mới là Tiêu Vân Chước!? Người vừa nãy ta giết chết...” Trong lòng Cổ thần y trầm xuống.
Ông ta đã cảnh giác lắm rồi, người thứ nhất không giống thật, người thứ hai có lẽ cũng là ngụy trang, nhưng vì dẫn ra người thật, ông ta phải giả bộ như mình tin, cho nên động thủ. Quả nhiên, lại xuất hiện một người, hẳn là không sai, ai biết... còn không phải?!
Cổ thần y nhìn tiểu cô nương trước mắt, tức giận đến lợi hại.
“Nếu ngươi có bản lĩnh còn có thể thử lại, có lẽ ta cũng không phải đâu?” Tiêu Vân Chước nhếch miệng cười: “Một cái tên mà thôi, chỉ cần ngươi muốn gặp, đừng nói là ba, bốn người, cho dù là thêm mấy người nữa cũng không phải không được.”
“Ngươi...” Cổ thần y phẫn nộ nhưng không cam lòng, đôi mắt đục ngầu trừng mắt nhìn nàng: “Quả thật là... là người tiếc mạng! Nếu không phải như thế, chủ tử ta cũng sẽ không đợi được tới ngày tự tay đâm ngươi...”